Đều Nghe Em - Chương 11,12: Hát rất dễ thương.
Cập nhật lúc: 2024-08-11 23:29:44
Lượt xem: 1,210
11.
Vừa ngồi xuống một lát thì đến giờ tập hợp buổi tối.
Nhiệm vụ tối nay là hát hò.
Ngôn Hứa Ngôn với thân hình cao ráo, đứng thẳng tắp, hét lớn: "Đoàn kết là sức mạnh... hát đi!"
Bài này tôi biết hát, nên hát rất nhiệt tình.
Đột nhiên Ngôn Hứa Ngôn nói: "Hàng đầu tiên, người thứ 5 hát nhỏ lại một chút, cậu kéo cả lớp lệch tông rồi."
Đang hát có cảm xúc mà, đúng là quá đáng.
"Dạ, thưa huấn luyện viên."
Dù tôi không có kỹ thuật, nhưng thái độ của tôi thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
"Các bạn hát rất tốt, chỉ là chưa rõ ràng lắm, tiếp theo là thời gian tự do biểu diễn, ai muốn hát thì đứng lên."
Chúng tôi ngồi quây thành một vòng tròn.
Một lúc sau, không ai đứng lên.
Ngôn Hứa Ngôn lại hét lớn: "Không ai sao? Lớp của các bạn không ai đứng lên à?"
Tôi bắt đầu cảm thấy muốn thử, mặc dù tôi hát không đúng nhạc, nhưng tôi thực sụ rất thích hát.
Tô Ninh giữ tay tôi lại: "Ngữ tỷ, việc này cậu chưa cần ra tay."
Một nam sinh trong lớp đứng lên hát một bài tình ca tỏ tình "Mỗi phút mỗi giây đều cần em".
Tôi nói với Tô Ninh: "Woa, nam sinh biết hát tình ca thật sự rất đẹp trai, lại còn hát bằng tiếng Quảng Đông, được điểm cao rồi."
Không biết từ khi nào, Ngôn Hứa Ngôn đã đứng sau lưng tôi: "Tôi cũng biết hát."
Tô Ninh rõ ràng cũng nghe thấy lời anh ta, hùa theo: "Huấn luyện viên hát một bài đi."
Mọi người cũng hùa theo: "Huấn luyện viên hát một bài đi, huấn luyện viên hát một bài đi."
Ngôn Hứa Ngôn ngồi ở giữa: "Cô gái ở hàng đầu tiên đối diện với tôi, em thích nghe bài gì?"
Tôi: "?"
"Phi Điểu và Ve Sầu."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Giọng hát êm dịu của Ngôn Hứa Ngôn chậm rãi vang lên: "Người nói màu xanh thuần khiết đẹp tựa mối tình đầu, như bông tuyết nhỏ lạc giữa bờ biển dài vô tận."
"Người nói lọ thuỷ tinh rỗng hợp với những điều ước nguyện, ở nơi có trăng thanh gió ấm."
"Người kiêu hãnh bay xa, còn tôi ở lại với mùa hè."
Anh ta hát rất nhẹ nhàng, cộng thêm giọng hát đầy từ tính, thật sự rất hay.
Chỉ là, tại sao anh ta lại nhìn tôi thế nhỉ.
Mọi người cũng theo ánh mắt của anh ta mà nhìn về phía tôi.
Đừng làm thế mà, mọi người đều biết anh ta đã có người mình thích, tôi với anh ta không được có bất kỳ tiếp xúc nào, tôi không phải là kẻ thứ ba.
Tôi quay người về phía Tô Ninh, chống cằm nhìn cô ấy với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kết thúc bài hát, mọi người có chút không nỡ: "Hát thêm một bài nữa đi, hát thêm một bài nữa đi."
Lại hát nữa? Không được.
Tôi vội đứng dậy: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn hát."
Tôi tự tin mở giọng: "Cún con ngoan ngoãn, cún con ngoan ngoãn, thông minh hoạt bát, à, nghịch ngợm đáng yêu."
Vừa mới cất giọng, tôi đã thấy Tô Ninh bịt tai lại.
Ch/ết tiệt, cô gái này đúng là không biết thưởng thức.
Tôi nhìn quanh một vòng, biểu cảm của mọi người đều mang một chút khó nói.
Chế/t ti/ệt, giọng tôi thật sự khó nghe đến vậy sao? Kệ đi.
Kết thúc bài hát, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Hứa Ngôn nhẹ nhàng nói: "Hát rất dễ thương."
Tôi: ?
Tô Ninh ghé vào tai tôi: "Ngữ tỷ, hình như anh ta thật sự thích cậu đó, ánh mắt anh ta nhìn cậu thật sự rất tình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/deu-nghe-em/chuong-1112-hat-rat-de-thuong.html.]
"Trước đó cậu nói có phải là hiểu lầm gì không?"
Tôi đẩy cô ấy ra: "Cậu đang nói nhảm gì đấy."
Vừa giải tán, tôi là người đầu tiên rời đi.
12.
Sáng hôm sau, vừa bị chuông báo thức đánh thức, cảm giác như mới ngủ được một lát mà đã phải tập hợp rồi.
Khi tôi đến nơi, Ngôn Hứa Ngôn đã đứng đó chờ: "Xếp hàng, nhìn sang phải thẳng hàng."
Chúng tôi vừa đi vừa chỉnh hàng.
"Bước nhỏ nhanh lên, nhanh lên! Bước!"
"Hàng đầu tiên, người thứ 5 nhìn tôi."
Ngôn Hứa Ngôn diễn mẫu một lần.
Ừm, anh ta đúng là khá dài, đoán khoảng 108cm.
"Nhìn kỹ này, bước nhỏ phải có sức như thế này."
"Biết rồi, cảm ơn huấn luyện viên."
Ngôn Hứa Ngôn đứng thẳng người, đôi mắt sáng như sao, chậm rãi quét qua chúng tôi: "Các bạn muốn chạy bộ hay học một chút kiến thức sơ cứu?"
Chúng tôi đồng thanh: "Học kiến thức sơ cứu."
Khoảnh khắc này lại đoàn kết lạ thường, không ai chọn chạy bộ cả.
"Tốt lắm.
"Nếu bạn học của bạn đột nhiên ngất xỉu, bạn nên lập tức làm gì?"
Một nam sinh trả lời: "Trước tiên cho cậu ta một cái tát, xem cậu ta có giả vờ không!"
Một nam sinh khác đáp: "Nếu là nữ sinh ngất xỉu, tìm bác sĩ trường. Nếu là nam sinh ngất xỉu, cởi áo cậu ta xem có bị gì không."
Ôi trời, đều là những người hiểu biết về sơ cứu cả.
Bạn có biết là lúc huấn luyện quân sự, việc nhịn cười khó đến mức nào không!
Ánh mắt của Ngôn Hứa Ngôn trở nên nghiêm khắc: "Đừng cười. Phạt các bạn, tôi không nỡ, không phạt các bạn, thì lại không có kỷ luật."
"Vì vậy, đừng cười."
Lời này là nói với tôi sao?
Ngôn Hứa Ngôn nhìn chúng tôi với vẻ mặt thất vọng: "Thôi nào, hãy nói về lý do tại sao phải tập luyện kỹ thuật dừng quay lại."
Một người khác nhanh chóng đáp: "Vì quay trái, quay phải, quay trước, quay sau sẽ giúp chúng ta được phơi nắng đều hơn."
Haha, haha, cậu là người thông minh đấy.
Tôi suýt nữa không nhịn được cười, liếc thấy Ngôn Hứa Ngôn đang nhìn tôi.
Hu hu hu, tôi phải nghĩ lại tất cả những chuyện buồn nhất trong đời mình.
"Được rồi, mọi người uống một chút nước đi."
Các bạn cùng lớp ngay lập tức phàn nàn với người bên cạnh, có vẻ như mọi người cũng đang cực kỳ cật lực cố nhịn cười.
"Haha, cười c.h.ế.t mất thôi, hai người kia đúng là nhân tài."
Càng nói, mọi người càng hưng phấn, giọng càng lớn.
Ngôn Hứa Ngôn tức giận quát: "Các bạn uống nước bằng miệng à? Đừng uống nữa, đứng nghiêm, tư thế quân nhân."
Câu này tôi biết: "Báo cáo huấn luyện viên, đúng là chúng tôi uống nước bằng miệng mà."
Hình như Ngôn Hứa Ngôn cũng nhận ra mình vừa nói gì, vì tôi thấy vẻ lúng túng trên mặt anh ta.
Phì, ông trời ơi, làm ơn mưa xuống đi, tôi thật sự không nhịn được nữa đâu.
Đúng là như câu nói "Bạn mà huấn luyện quân sự, thì trời sẽ nắng đẹp".
"Hai phút ngồi có đủ không? Người thứ 5 hàng đầu trả lời."
Tôi hét lên: "Báo cáo huấn luyện viên, không đủ."
"Vậy thì không ngồi, đứng cho tốt vào."
Ch/ết ti/ệt, tên này tức giận quá mà giở trò trả đũa luôn rồi.
Dù là người thân của chị Trần, nhưng so với tính cách của Hứa Ngôn thì anh ta kém xa.