Đều Nghe Em - Chương 8,9,10: Redflag Ngôn Hứa Ngôn.
Cập nhật lúc: 2024-08-11 23:25:12
Lượt xem: 1,453
8.
Buổi sáng ngày đầu tiên, chúng tôi tổ chức buổi gặp mặt.
Tôi hoa cả mắt khi thấy tên redflag Ngôn Hứa Ngôn đứng trong đội ngũ huấn luyện viên.
Nhìn kỹ lại, đúng thật là anh ta.
Với khuôn mặt đó, có lẽ không tìm được ai giống vậy nữa đâu.
Thế giới này không phải rất rộng lớn sao, sao lại gặp ngay anh ta chứ?
Thôi bỏ đi, miễn là anh ta không phải huấn luyện viên của tôi là được.
Buổi gặp mặt vừa kết thúc, lớp trưởng dẫn cả lớp đi tập hợp chờ huấn luyện viên.
Một lúc sau, tôi lại thấy đôi chân dài của Ngôn Hứa Ngôn bước tới lãnh địa của chúng tôi.
Tôi nhìn qua lớp 3 và lớp 5 phía trước, chắc anh ta sẽ dừng lại ở đó.
Anh ta đi ngang qua lớp 5, không dừng lại.
Đi ngang qua lớp 3, cũng không dừng lại.
Đến lớp 1, dừng lại.
Tin vui là anh ta đã dừng lại, tin xấu là anh ta dừng lại ở lớp tôi.
Ngôn Hứa Ngôn liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó chuyển ánh mắt về phía mọi người, thổi còi: "Tập hợp, xếp hàng theo thứ tự."
Anh ta xếp lại đội hình theo chiều cao.
Tôi cao 1m58 nên đứng ở hàng đầu tiên, ngay chính giữa, đối diện anh ta.
Vài bạn học thì thầm: "Wow, huấn luyện viên này đẹp trai thật."
"Thật đó, siêu đẹp trai, ban đầu tôi nghĩ bạn trai mình đã rất đẹp trai rồi, nhưng giờ so sánh thì thôi, không nói nữa."
"Đẹp trai thế này chắc chắn là có bạn gái rồi, các cậu đừng mơ mộng nữa."
Đẹp trai thì làm gì được, cũng chỉ là đồ cặn bã, khuôn mặt này chắc chắn là để lừa người.
Ngôn Hứa Ngôn đứng ở phía trước một cách chuẩn mực, hét lớn: "Đây là huấn luyện quân sự, không phải chợ, ai cho phép các bạn nói chuyện thì thầm, lại còn nói to như vậy."
"Tất cả nghe lệnh, đứng nghiêm."
Ôi, sợ quá, sợ thật đấy, phải nói là anh ta cũng khá oai phong đi:
"Chào mọi người, tôi là huấn luyện viên của các bạn, hai tuần tới tôi sẽ phụ trách huấn luyện các bạn."
Cả lớp đồng thanh hô: "Chào huấn luyện viên."
"Đứng nghiêm! Đứng thế quân nhân."
Đứng được khoảng mười phút, tôi đã bắt đầu cảm thấy không đứng nổi nữa.
Không được, không được, không thể chịu nổi: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn lau mồ hôi."
"Lau đi."
Năm phút sau: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn lau mồ hôi."
"Lau đi."
Lại năm phút nữa: "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn lau mồ hôi."
"Không được lau, đâu ra nhiều mồ hôi như vậy. Đứng thêm 5 phút nữa rồi nghỉ."
"Ưỡn n.g.ự.c không phải để cong bụng, thu bụng không phải để đẩy m.ô.n.g ra."
Đến giờ, Ngôn Hứa Ngôn cho chúng tôi nghỉ tại chỗ.
Một nam sinh gan dạ hỏi đùa: "Huấn luyện viên, các bạn nữ tò mò không biết huấn luyện viên đã có bạn gái chưa?"
"Huấn luyện viên, sở thích của huấn luyện viên là gì?"
Huấn luyện viên thoáng nhìn tôi: "Tôi thích lau sàn.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Còn về bạn gái thì vẫn đang theo đuổi."
Cả lớp reo lên: "Ồ."
Lau sàn? Ý gì đây? Ý là thích làm việc nhà à?
Sau đó Ngôn Hứa Ngôn dẫn chúng tôi chạy hai vòng sân vận động rồi tập một lúc các động tác chuyển động tạm dừng, mãi mới đến giờ kết thúc.
Tôi đầy hy vọng chờ được giải tán để đi ăn.
Ngôn Hứa Ngôn hét lên: "Lương Ngữ ở lại, các bạn khác giải tán."
Tôi sững người, để làm gì đây, để tôi ở lại làm gì?
Trước khi đi, Tô Ninh vỗ vai tôi: "Chúc cậu may mắn."
Đồ phụ nữ đáng ghét, không có nghĩa khí thì thôi, lại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi nhìn theo bóng lưng mọi người rời đi, rất muốn hát một câu: "Yêu tôi thì đừng đi."
Ngôn Hứa Ngôn nhướng mày, ánh mắt nhẹ nhàng: "A Ngữ, sức khỏe của em hơi kém, nếu không chịu nổi thì nói với anh."
Lời này có phải là nói tôi không được không?
Phụ nữ không thể bị nói là không được, "Chị đây ổn! Còn chuyện gì khác không? Nếu không thì tôi đi đây."
"A Ngữ, anh mời em ăn cơm."
"Không cần, chị có tiền."
"Hứa Ngôn bảo anh chăm sóc em cho tốt, em muốn từ chối lòng tốt của cậu ấy sao?"
"Tôi không từ chối cậu ấy, nhưng tôi từ chối anh."
Nói xong tôi quay đầu đi thẳng không chút do dự.
9.
Trên đường đến nhà ăn, tôi gửi một tin nhắn WeChat cho Hứa Ngôn.
Tôi: [Nếu cậu muốn tốt với tôi thì chỉ cần cho tôi chạm vào cơ bụng của cậu là đủ rồi, không cần những cách khác, cũng đừng đi tìm tên cặn bã đó nữa.]
Hứa Ngôn trả lời ngay: [...]
Hứa Ngôn: [Anh ta thực sự không phải là cặn bã đâu.]
Tôi: [Cậu lại bênh vực anh ta phải không, cậu nói nữa thử xem.]
Hứa Ngôn: [Tôi không nói nữa.]
Lúc đến nhà ăn, tôi thấy Tô Ninh đang ngồi với nam thần của trường chúng tôi, An Vĩ - một chàng trai trẻ khá đẹp trai, chính là kiểu mà tôi thích.
Cô ấy nhìn thấy tôi lập tức vẫy tay gọi: "Ngữ tỷ, mau qua đây, tớ giới thiệu bạn cho cậu."
Nhà ăn khá đông nhưng giọng của Tô Ninh lại rất lớn, thu hút ánh mắt của mọi người, tất cả đều nhìn về phía tôi.
Đúng là bạn tốt của tôi, chuyện nào không làm tôi ngại thì chắc chắn cô ấy sẽ không làm.
"Mọi người ăn uống vui vẻ, đừng để ý đến tôi nhé." Tôi cắn răng ngồi xuống đối diện với Tô Ninh.
An Vĩ ngồi bên cạnh cô ấy.
Hai người này nắm tay nhau, tốc độ của họ nhanh thế sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/deu-nghe-em/chuong-8910-redflag-ngon-hua-ngon.html.]
Tôi ngạc nhiên.
Mới ăn được vài miếng thì Ngôn Hứa Ngôn không biết từ đâu bưng khay cơm đi tới: "Không còn chỗ nào trống, tôi có thể ngồi chung bàn với các bạn được không?"
Tôi nhìn quanh, đúng là không còn chỗ nào trống thật.
Nhưng tôi thấy bàn của các huấn luyện viên vẫn còn chỗ.
Chẳng lẽ anh ta bị cô lập vì tính cách quá tồi hả?
Dù sao thì anh ta cũng là người thân của chị Trần, chị Trần tốt với tôi như vậy, tôi cũng nên chăm sóc anh ta một chút.
"Ngồi đi."
Ngôn Hứa Ngôn mỉm cười, đi qua bàn của các huấn luyện viên mang một cái ghế qua: "A Ngữ, em có muốn ăn đồ ăn của anh không?"
Anh ta lấy món sườn chua ngọt, gà cay, thịt lợn chua ngọt với dứa, trứng xào cà chua, vịt nấu bia, tất cả đều là món tôi thích.
Tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt: "Không cần, cảm ơn."
Nhưng ánh mắt của tôi vẫn dừng lại trên đĩa sườn đỏ đó.
Ngôn Hứa Ngôn gắp miếng sườn lên, do dự một lúc rồi đặt xuống.
Anh ta lại gắp một miếng dứa, do dự một lúc nữa, lại đặt xuống.
Anh ta gắp một miếng thịt gà, nhìn kỹ một lúc, rồi lại đặt xuống.
Ch/ết ti/ệt, anh ta có ăn hay không hả, nếu không ăn thì đưa cho tôi luôn đi.
Tôi cầm khay đi lấy thêm thức ăn nhưng cô bán hàng nói chỉ còn trứng xào cà chua.
Lúc tôi trở lại bàn, đồ ăn của anh ta vẫn chưa được động đến, như thể đang chờ tôi:
"A Ngữ, em muốn ăn không? Hôm nay dứa có vẻ rất tươi."
Tôi lại không kiềm chế được mà nuốt nước bọt: "Tôi có thể gắp một miếng không, thôi, hai miếng đi."
Khóe miệng của Ngôn Hứa Ngôn từ từ cong lên, "Ừ, em muốn gắp bao nhiêu cũng được, mấy món này anh không thích ăn."
"Không thích ăn thì anh còn lấy làm gì?"
"Hết cách rồi, chỉ còn mấy món này thôi."
Thật sự không thể tin nổi.
Cuối cùng, cậu ta gắp phần lớn thức ăn đưa cho tôi, chỉ để lại một ít cho mình.
Tôi móc ra 20 tệ từ túi quần, đặt lên bàn.
10.
Ngôn Hứa Ngôn đột nhiên lên tiếng: "A Ngữ, vừa rồi các em nói giới thiệu bạn bè gì đó?"
Tô Ninh đáp: "Là nam sinh ngồi cạnh Ngữ tỷ, bạn cùng phòng của An Vĩ, tên là Châu Vĩ đẹp trai không? Anh ấy còn là học bá nữa đó."
Ngôn Hứa Ngôn quay đầu nhìn tôi, cười như một người vô hại: "A Ngữ, anh đẹp trai hơn cậu ta đúng không?"
Xét về nhan sắc, đúng là anh ta đẹp trai hơn: "Đúng."
"Đột nhiên anh muốn xem lại lá cờ 'thủ khoa khoa học tự nhiên' mà trường tặng anh."
Tôi khá ngạc nhiên: "Anh là thủ khoa kỳ thi đại học?"
Anh ta khẽ mỉm cười: "Ừ."
"Thế thì anh giỏi đấy."
Ngôn Hứa Ngôn cười khẽ bằng giọng mũi, "Ừ, A Ngữ nói đúng."
Sao lại có cảm giác anh ta như một con công đang xòe đuôi thế nhỉ?
Không thể từ chối nhìn ngắm một con công xoè đuôi, cũng không thể ngăn cản nếu con công cứ muốn xoè đuôi.
Tô Ninh nhìn chúng tôi với vẻ mặt tò mò, giây tiếp theo lại nghiêm túc: "Ngữ tỷ, cậu giữ khoảng cách với những người đàn ông khác đi, đừng quên cậu đã có người mình thích rồi đó."
Ánh mắt Ngôn Hứa Ngôn tối đi vài phần: "A Ngữ, có tiện nói cho anh biết người em thích là ai không?"
Tô Ninh nhanh chóng trả lời: "Là Hứa Ngôn."
Ngay khi nghe xong, đôi mắt vốn dĩ u tối của Ngôn Hứa Ngôn lập tức sáng lên: "À, là cậu ấy à, A Ngữ thích cậu ấy à."
Tôi có cảm giác cậu ta đang rất vui, nếu có một cái đuôi thì chắc đã vểnh lên tận trời xanh rồi.
An Vĩ nhìn Ngôn Hứa Ngôn rồi gọi một câu: "Hứa, không phải Ngôn ca, bọn em ăn no rồi, đi trước nhé."
An Vĩ dẫn Tô Ninh đi, chỉ còn lại tôi, hâu Vĩ và Ngôn Hứa Ngôn trên bàn ăn.
hâu Vĩ nhìn tôi: "Lương Ngữ, tôi đưa cậu về nhé?"
"Không cần, tôi chưa ăn xong, cậu cứ đi trước đi."
"Được."
Chớp mắt, chỉ còn lại tôi với Ngôn Hứa Ngôn, ừm, không khí có chút ngượng ngùng.
Tôi kéo ghế ra xa một chút, cậu ta lại kéo ghế gần lại một chút.
Tôi lại kéo ghế ra xa, cậu ta vẫn kéo gần lại tôi.
Tôi đứng dậy: "Tôi ăn no rồi, đi đây."
Ngôn Hứa Ngôn nắm lấy tay tôi: "A Ngữ, anh thật sự không phải là cặn bã, anh không có bạn gái, chưa từng có."
"Ồ." Tôi quay người bước đi, chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Về đến ký túc xá, tôi nghe các bạn cùng phòng đang thảo luận sôi nổi.
"Huấn luyện viên của chúng ta tên là gì ấy nhỉ, tôi nghe huấn luyện viên lớp 4 gọi anh ấy là Ngôn ca."
"Tôi còn nghe nói anh ấy có một người bạn trò chuyện rất hợp, mỗi ngày đều nhắn tin WeChat với người ta, lần nào cũng mỉm cười rất tươi."
Chế/t tiệ/t, tôi đã nói anh ta có người yêu rồi mà anh ta còn không chịu thừa nhận.
Hứa Ngôn gửi tin nhắn WeChat đến.
Tam Ngôn Lưỡng Ngữ: [Lương Ngữ, A Ngôn thật sự không phải là cặn bã.]
Tôi kể lại mọi chuyện hôm nay và những gì tôi nghe từ bạn cùng phòng cho cậu ta. nghe.
Tôi: [Nếu đây không phải là hành động của cặn bã, thì là gì]
Tam Ngôn Lưỡng Ngữ: [Tiểu Ngữ, thực ra có khả năng khác.]
Tôi: [Đừng nói với tôi là người trò chuyện hợp đó là mẹ, chị gái hoặc em gái của anh ta đấy nhé.]
Tam Ngôn Lưỡng Ngữ: [Thôi vậy, lần sau tôi sẽ nói rõ hơn với cậu.]