Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Di ngôn quy tắc của chị gái - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-07 08:00:59
Lượt xem: 71

Da đầu tôi lập tức tê dại. Cú sốc mạnh mẽ từ cái ch))ết của bố và em gái liên tục hiện lên trong đầu tôi.

Ngay lập tức, tôi chạy vào phòng ngủ, lên giường và nhắm mắt lại.

Theo lỗ hổng trong quy tắc. Chỉ cần tiềm thức của tôi tin rằng tôi đã lên giường trước 10 giờ, tôi sẽ không gặp vấn đề gì. Vì vậy, tôi nhắm chặt mắt và liên tục tự ám thị. Bây giờ là 9 giờ, tôi phải ngủ.

Tôi không ngừng lẩm nhẩm những câu này trong đầu.

Điều này dường như rất hiệu quả. Không có âm thanh kỳ lạ nào bên tai. Cơ thể tôi cũng không có cảm giác đau đớn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thả lỏng, có vẻ dễ ngủ hơn, tôi chìm vào giấc ngủ...

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trước mặt tôi là một khuôn mặt kỳ lạ, cổ dài ra, nhìn chằm chằm vào tôi.

"A!"

Tôi hét lên, vội vã lăn về phía trong giường.

"Con tỉnh rồi?"

Mẹ tôi mắt trợn to, môi đỏ khẽ hé mở, cười nhẹ.

Tôi không đáp lại bà. Vì bà lại mặc váy đỏ.

Chiếc váy đỏ hơn bao giờ hết, như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ thấy má..u.

"Cẩn thận với người mặc đồ đỏ!"

Câu này trong quy tắc gần như bật ra khỏi cổ họng tôi.

Tôi nhìn mẹ đầy cảnh giác, sợ bà sẽ bất ngờ rút bất ngờ rút da o và đâ;;m tôi.

Nhưng bà không làm vậy.

Tay bà trống không, khuôn mặt cười. Ngoài việc mặc đồ đỏ, không có gì đáng sợ.

"Tiểu Quỳnh, con đói rồi."

Bà nhìn chằm chằm vào bụng tôi, chậm rãi nói: "Con nên ăn cơm thôi."

Bà dùng giọng khẳng định.

Rõ ràng là chuyện chưa xảy ra, nhưng bà lại tỏ ra chắc chắn.

Nhưng tôi không đói!

Tôi nắm chặt chăn, hét lên với bà: "Con đói, phải ăn cơm rồi."

"À!"

Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng.

Rõ ràng tôi muốn nói là, mẹ đi đi, con phải ngủ.

Khi tay chạm vào môi, tôi lại cảm nhận được vết thương không có da bảo vệ, từng đợt đau nhói truyền đến.

Tôi tuyệt vọng nhận ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/di-ngon-quy-tac-cua-chi-gai/chuong-5.html.]

Trà Sữa Tiên Sinh

Thời gian không trôi qua lâu.

Tôi không thể lừa dối bản thân, nên hình phạt của quy tắc bắt đầu giáng xuống tôi.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

Mẹ tôi mỉm cười, đưa tay về phía tôi.

Tay bà cũng rất trắng, trắng đến không có sắc máu, như da thịt của loài thú.

Tôi rất muốn từ chối bà.

Nhưng cơ thể tôi không còn thuộc quyền kiểm soát của não tôi.

Tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay bà.

Tôi rơi nước mắt nói: "Đi thôi."

Vì vậy, tay chân tôi theo bà bước ra phòng khách, nhưng đầu tôi lại quay về phía sau, không muốn tiến về phía trước chút nào.

Mỗi bước đi, tôi cảm thấy như đang bước trên lưỡi dao.

Rõ ràng, phòng khách nhất định có nguy hiểm. Nhưng tôi thực sự không thể kiểm soát bản thân!

Lúc này, tôi cảm nhận được tuyệt vọng của bố khi cầm d ao đ.â.m vào c ổ mình.

Tôi tin rằng lúc đó ông nhất định bị một sức mạnh kỳ lạ điều khiển, buộc phải tự sát.

Vậy còn em gái?

Em gái cũng nhất định rất đau khổ.

Xươ..ng và d;;a thịt bị rút ra khỏi d a, đa u đớ n biết bao!

Nước mắt tôi như vỡ bờ, rơi xuống ướt đẫm áo trước.

Bố, em gái, con nghĩ con sẽ sớm đi theo hai người.

Trên bàn ăn ở phòng khách bày rất nhiều món ăn.

Toàn là món chay.

Mì, bắp cải, rong biển…

"Ngồi đi."

Mẹ kéo ghế ra, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

Cơ thể tôi ngoan ngoãn làm theo, nhưng khuôn mặt đầy sợ hãi và bất mãn.

"Phải ăn cơm thôi."

Mẹ cầm đũa gắp đầy bát rong biển cho tôi.

Tôi cứng ngắc cầm đũa, gắp một sợi nhỏ bỏ vào miệng.

Rồi, tôi ăn phải một sợi tóc...

Loading...