Dịch Sanh An - Ngoại truyện: Bạch Thủ Trúc (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:56:23
Lượt xem: 1,551
Ban đầu, ta chỉ cử một đội nhỏ đi theo để hỗ trợ các nàng, việc hộ trợ chữa trị là thứ yếu, nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ các nàng.
Nhưng dần dần, tất cả mọi người, dù muốn dù không, đều đã theo chân Dịch Sanh tham gia vào việc chữa trị dịch bệnh.
Phương pháp của nàng đơn giản, hiệu quả nhưng cũng vô cùng mới mẻ.
Dịch Sanh dường như có một loại ma lực, đối với ta, ma lực đó càng mạnh mẽ hơn.
Dù bận rộn, nàng vẫn nhẹ nhàng an ủi những người bệnh nặng, khi rời đi còn không quên tặng kẹo cho đứa trẻ không chịu uống thuốc.
Khi sắc thuốc, bất chấp khuôn mặt phủ đầy bụi tro, nàng tự tay làm mẫu cho mọi người cách dùng hơi thuốc để tạo ra những chiếc khăn che mặt bằng vải thuốc.
Ta thấy nàng bị hơi nóng làm bỏng, nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên mà lặng lẽ thu tay lại, sau đó quay lưng tìm muội muội nhờ bôi thuốc và nũng nịu đòi an ủi.
Trong những khoảnh khắc tăm tối nhất, nàng vẫn kiên định đứng trên cao ở trung tâm thành, dịu dàng giải thích với dân chúng về sự cần thiết của việc mở "Chúng Sinh Sở," kêu gọi họ tự nguyện đưa người thân đến đó.
Ta không hề do dự mà theo chân tỷ muội nhà họ Dịch, là người đầu tiên bước vào Chúng Sinh Sở.
Mọi thứ dường như đang tiến triển theo chiều hướng tốt.
Khi phương thuốc đầu tiên được tìm ra, Dịch Sanh vui mừng như một đứa trẻ.
Nếu cho ta một cơ hội quay lại, ta nhất định sẽ không ra ngoài tuần tra vào đêm xảy ra bạo loạn.
Khi ấy, ta đã rất thân thuộc với tỷ muội nhà họ Dịch, trước khi rời "Chúng Sinh Sở," Dịch An còn dặn dò ta phải cẩn trọng.
Chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ thắp bùng bề mặt hỗn loạn đã bị kìm nén từ lâu.
Khi nhận được tin và vội vã quay về, ta chỉ kịp nhìn thấy đội lính mà ta để lại đang liều c.h.ế.t bảo vệ, những dân chúng ốm yếu hằng ngày giờ biến thành những ác quỷ giương nanh múa vuốt.
Còn Dịch Sanh của ta, lưng dựa vào cửa, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi thâm tím, gấu váy nhuốm máu, ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Không, còn, hơi, thở.
Ta cười.
Nếu những con sâu kiến này muốn tận tay bẻ gãy đôi cánh của tiên nữ, vậy thì ta sẽ trở thành ác quỷ bảo vệ nàng.
Từng kẻ một, ta đều ghi nhớ.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dich-sanh-an/ngoai-truyen-bach-thu-truc-2.html.]
Đêm ấy, trong màn đêm bao trùm, ta ra lệnh g.i.ế.t không ít người.
Dịch Sanh đã sai, cách tốt nhất để trấn áp bạo loạn là sự đẫm máu, chứ không phải lời lẽ.
Trong đôi mắt ta ánh lên sát khí, ta cẩn thận ôm lấy Dịch Sanh, đẩy cánh cửa gỗ nâu đỏ ra. Phía sau ta, mọi thứ yên lặng, một cuộc tàn sát một chiều dĩ nhiên sẽ rất yên lặng.
Ta nhìn thấy Dịch An ngã quỵ xuống đất, bị các nhũ mẫu giữ chặt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn thẳng về phía cánh cửa gỗ nâu đỏ.
Mái tóc nàng rối tung, đôi mắt bừng lửa giận.
Đó là lần duy nhất trong đời ta thấy Hoàng hậu nương nương hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của mình.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Có lẽ vì lúc ấy nàng chỉ là một tiểu muội muội của nhà họ Dịch.
May mắn thay, Dịch Sanh vẫn còn sống.
Dịch An sau biến cố ở Kỳ Châu không còn mảy may thương cảm cho dân chúng nữa, nàng chỉ một lòng chăm sóc tỷ tỷ và quản lý Chúng Sinh Sở.
Ta nắm giữ toàn bộ dược liệu trong thành, buộc người bệnh phải vào Chúng Sinh Sở.
Không phải các ngươi đã tận tay bẻ gãy ngọn hải đăng rồi sao? Giờ thì hoặc là vào đó, hoặc là chờ c.h.ế.t bên ngoài.
Chữa khỏi là phúc phận của các ngươi, còn nếu không thể thì đó là số mệnh.
Khi ta mang thuốc đến cho Dịch Sanh, nàng đã gọi ta lại.
Nàng cố gắng ngồi dậy, khiến ta lo lắng vội vàng kê đệm lót sau lưng cho nàng.
Nàng nói: "Bạch đại ca, ta biết huynh trong lòng có oán hận."
Nàng nói: "Thế gia đã tước đi quyền được sống của họ, không thể lại cướp đi quyền được tồn tại."
Nàng nói: "Hiểu lễ, biết ơn đều cần có văn tự giáo hóa, mà văn tự thì luôn bị thế gia chúng ta nắm giữ. Vậy thì chúng ta nào có tư cách trách móc những người dân mù chữ đang vật lộn với cuộc sống cơ cực này?"
Ta có chút bối rối, từ trước tới giờ ta luôn nghĩ rằng văn tự là thứ chỉ có thế gia mới có quyền được học.
Dịch Sanh dường như nhìn thấu được sự mơ hồ trong lòng ta, nàng mỉm cười, nói: "Không sao đâu, Bạch đại ca đã đến Kỳ Châu, huynh đã làm rất tốt rồi, đôi khi cứng rắn lại càng giúp thúc đẩy mọi việc thuận lợi hơn."
Nàng khen ta rất tốt.
Ta có chút lâng lâng.