DIỄN TRÒ - PN (3)
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:27:40
Lượt xem: 450
Thái y nói ta không sống quá mười lăm tuổi. Sau đó Kinh Thiên Giám có một đạo sĩ già đến, dùng thuốc bí truyền của Miêu Cương giúp ta điều dưỡng, dần dần ta cũng khỏe lên từng ngày. Nói về điều đặc biệt muốn làm, thật chẳng có gì.
Ta đâu như hoàng huynh, từ khi sinh ra đã muốn làm một đế vương.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngày ngày ta như tiên lạc giữa tầng mây, không mong cầu gì đặc biệt.
“Được rồi, vậy ta sẽ gánh vác trọng trách này, giúp ngươi tìm lý tưởng!” Anh Tư đầy tự tin, khẳng định là phải giúp ta tìm ra lý tưởng cho bằng được.
Rốt cuộc, ba ngày hai bận nàng lại đến quấy rầy ta.
Có hôm nửa đêm ta đang ngủ thì nàng bỗng cầm con búp bê ta từng tặng nàng, xông vào phòng:
“Tiêu Thanh Huyền! Ngươi làm búp bê giỏi thế, hay là lý tưởng của ngươi là trở thành một người làm búp bê đi!”
Áo ngủ của ta bị nàng kéo tung ra, mà nàng vẫn chẳng nhận ra. Ta mặt không biến sắc, kéo lại dây áo ngủ, lắc đầu: “Không hay đâu. Ta chỉ thích làm búp bê, làm đồ chơi cho mình muội thôi, nhưng lại không muốn làm cho ai khác.”
Nàng có vẻ hơi tiếc, rồi lại như cơn gió lao ra ngoài.
Còn ta, thao thức chẳng ngủ được, lại ngồi dậy làm thêm cho nàng một con ngựa gỗ.
Tìm lý tưởng cả một năm trời, Anh Tư ngồi trên con ngựa gỗ ta làm cho nàng, thất vọng hoàn toàn:
“Hầy, ngươi không muốn làm họa sư, cũng không muốn làm tiên sinh, còn thi Trạng nguyên thì ngươi lại không thi được.”
“Tiêu Thanh Huyền, không có lý tưởng, ngươi sống làm sao được đây?”
Khuôn mặt trắng trẻo của nàng lộ ra vẻ ưu tư lớn lao, lo lắng cho cả đời ta:
“Không được! Ta không thể bỏ cuộc! Nhất định phải tìm cho ngươi một lý tưởng!”
Đợi nàng đi rồi, Trường Hạc mới dọn dẹp đồ chơi của nàng. Hắn lẩm bẩm nói: “Thư phòng toàn đồ của Quận chúa, bức tranh bươm bướm cho nàng, bộ trò chơi ghép bảy mảnh cho nàng, cả bài tập cũng đều là ghi chú cho nàng. Nô tài thấy điện hạ còn tìm lý tưởng gì nữa, lý tưởng của ngài chẳng phải là chơi với Quận chúa cả đời sao!”
Người nói vô tình, người nghe lại để tâm.
Ta ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào chiếc khóa liền mới làm trên bàn, rất lâu chẳng nói một lời.
Khi ấy Anh Tư đã mười bốn, chỉ vài tháng nữa là tròn mười lăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dien-tro/pn-3.html.]
Nàng đã đính hôn với Thái tử hơn một năm rồi, đợi đến khi nàng cập kê thì sẽ xuất giá.
Thái tử, dù có ngu ngốc đến đâu, cũng còn có chút tâm tư dành cho Anh Tư.
Hắn có thể không phải là một Thái tử tốt, nhưng nhất định sẽ là một phu quân tốt.
Chỉ là Anh Tư lớn đến thế rồi mà với tình cảm nam nữ vẫn chẳng chút động lòng.
Hôm đính hôn, nàng còn kéo ta ra ngoài cung uống rượu:
“Hầy, Tiêu Thanh Huyền, đính hôn có gì hay ho đâu chứ. Thái tử còn muốn hôn ta, bị ta đánh cho một trận.”
“Nói xem, trong truyện nam nữ mà yêu nhau rồi là mất hồn mất vía, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đối phương. Sáng nghĩ, tối cũng nghĩ, vui buồn giận ghét đều vướng bận. Ta không muốn yêu ai hết, nghĩ thôi đã thấy sợ.”
Nàng ngồi dưới mái hành lang, uống rượu trái cây, ngắm ánh trăng sáng trên trời, ngây thơ hồn nhiên.
Anh Tư là một cô nương dũng cảm và thông minh. Nàng sống trong cung hơn chục năm, đối đầu với Hoàng hậu, gây hấn với Hiền phi, mà vẫn được thánh sủng, đủ để thấy nàng bản lĩnh ra sao.
Nhưng một cô nương như vậy, nếu bị chuyện tình cảm níu giữ, sớm muộn gì cũng sẽ tổn thương cả tính mạng.
Trong hậu cung, nữ nhân kiêng kỵ nhất chính là động tình.
Khi ấy ta chỉ mong nàng vô tình.
Nhưng đến sinh thần mười lăm tuổi, nàng bị trúng độc, khuôn mặt trắng bệch đến tìm ta, khóc mà nói rằng nàng thích ta, muốn lấy ta.
Khi ấy, ta lại mong nàng động lòng thật sự.
Trong lòng chua xót không thể tả, Anh Tư dành cho ta đôi phần yêu thích, nhưng đó vẫn chưa phải là tình yêu. Ở trong cung sâu thăm thẳm, nàng sống cô đơn, chỉ có bên cạnh ta nàng mới dám bộc lộ tính cách thật của mình. Sự thích thú này chẳng qua chỉ vì nàng quá cô độc, quá nhớ nhà.
Hoàng thượng đối xử tốt với nàng vì có toan tính, là tấm lòng cao ngạo từ trên nhìn xuống. Chỉ riêng ta là không mong cầu hồi báo, đối xử với nàng như người nhà, là thứ tình cảm ấm áp.
Đạo sĩ già kia nói, muốn giải độc cho Anh Tư thì phải nuốt Vương Cổ của người Miêu, nhưng điều đó sẽ khiến nàng mất đi ba cảm giác. Mà nàng lại là người thích ăn uống, thích ngửi mùi hoa thơm, mất đi ba cảm giác thì biết sẽ đau khổ đến nhường nào.
Vì thế, ta uống Vương Cổ, để m.á.u ta có độc tính của Vương Cổ hòa cùng dược tính, dùng nó làm thuốc giải cho nàng. Nàng trúng độc, Hoàng thượng thấy áy náy với Vu gia nên mới đồng ý cho nàng về biên cương. Ta cho cả hai chúng ta ba năm chờ đợi, ta đợi nàng trưởng thành.
Nếu nàng trở về, được hưởng tình thương của cha mẹ, nhận lấy hơi ấm của gia đình, dần quên đi cái lạnh của cung cấm và quên đi ta – kẻ vô vị chẳng có ước mơ, vậy thì ta sẽ ở lại Kinh thành sắp xếp mọi chuyện cho nàng, đảm bảo nàng sống bình an suốt đời.