DIỄN TRÒ - PN (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:27:22
Lượt xem: 475
Ngày mà tiểu thư nhà Vương gia vào cung, danh nghĩa là Quận chúa, thực chất hoàng huynh không yên tâm về Vương gia, nên đưa nàng vào làm con tin. Nàng tên là Vu Anh Tư. Nàng là một tiểu cô nương thú vị.
Lần đầu ta gặp nàng, nàng đã được năm tuổi. Năm ấy, ta vừa từ đạo quán bên ngoài trở về, hoàng huynh bày yến thiết đãi. Ta thấy Anh Tư ngồi trên đầu gối của hoàng huynh, trang phục hoa lệ như búp bê phúc tinh. Rảnh rỗi không có gì làm, ta nhớ lại những chuyện trường hợp đã nghe trưởng cấm vệ Trường Hạc kể cho vui tai.
Trường Hạc lo ta buồn chán, nên luôn kể những chuyện lượm lặt được từ cấm vệ:
"Tiểu Quận chúa thật sự lợi hại, ngày đầu vào cung đã đánh lục công chúa, sau đó đánh cả Thái tử. Được cái, đánh xong là nhắm mắt ngất xỉu, đến hoàng hậu cũng không biết phạt ra sao. Hóa ra là lục công chúa bắt nạt Quận chúa trước, Thái tử lại còn bênh lục công chúa.”
Anh Tư nghịch ngợm chạy đến đòi ôm ta, khiến ta bật cười. Nhìn cái bọng nước mũi của nàng, ta biết ngay nàng đã chịu không ít khổ sở trong cung hoàng hậu. Hoàng hậu bề ngoài rộng lượng, thực ra nhỏ nhen ích kỷ, vì phụ hoàng năm xưa thầm mến Trưởng công chúa nên bà không bao giờ thật lòng đối tốt với Anh Tư.
Vậy mà tiểu cô nương ấy vẫn lớn lên cứng cỏi trong tay hoàng hậu, mỗi ngày đều khiến cả cung náo loạn như đàn gà bay chó chạy, khiến ta cảm thấy thật thú vị.
Ta chỉ cho nàng cách đấu với hoàng hậu, mong nàng có thể sống lâu hơn một chút. Không hiểu sao, kể từ khi về cung, tai ta luôn vang lên những tin tức về Vu Anh Tư.
“Điện hạ! Tiểu Quận chúa dẫn Thái tử, tam hoàng tử và ngũ hoàng tử ra sông bắt cá! Kết quả là chẳng bắt được con nào, bốn người bị chó đuổi theo cắn, ngũ hoàng tử suýt bị táp cả mông!”
“Điện hạ! Tiểu Quận chúa trèo tường đi hái trộm trái cây nhà người ta, bị bắt ngay tại trận, rồi Thái tử lại phải bỏ bạc ra chuộc về!”
“Điện hạ! Tiểu Quận chúa vừa bắt được một con rắn, Thái tử sợ đến suýt ngất xỉu!”
Chỉ mỗi lần đi tránh nóng ở hành cung thôi mà nàng ấy cũng gây ra bao nhiêu trò. Vậy mà kẻ khơi mào lại ngang nhiên bước vào tẩm cung của ta:
“Này, Tiêu Thanh Huyền, ta bắt cá cho ngươi đây này, ăn để bồi bổ đi nhé.”
Ta liếc qua, rõ ràng Trường Hạc đã nói nàng chẳng bắt được con nào, không hiểu nàng mua ở đâu ra cá.
“Quả này nhìn xấu xí vậy, nhưng ăn vào ngọt lắm đấy. Này, cho ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dien-tro/pn-2.html.]
Nàng giơ tay trắng nõn, nhón quả đưa cho ta. Ta miễn cưỡng cắn hai miếng, chua đến mức nhăn cả mặt, nàng liền phá lên cười giòn giã.
“Lần này thật sự là không chọc ghẹo ngươi đâu. Ngươi xem, hoa này đẹp quá phải không? Ta nghe nói để trong phòng có thể giúp ngủ ngon đó.”
Nàng tỏ ra nghiêm túc cắm hoa, mà ta chẳng buồn nói với nàng là hoa này có độc. Thật sự ngửi cả đêm là ta ngất thật.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Anh Tư ba ngày lại đánh Thái tử một lần, vậy mà Thái tử vẫn cứ thích trêu nàng.
Ta nhìn thấy Anh Tư xắn quần đi lội nước, lom khom bắt mấy con cua nhỏ. Thái tử mặt đỏ ửng, nói như gào: “Vu Anh Tư! Có biết liêm sỉ là gì không, chân của nữ nhi chỉ được để cho phu quân tương lai nhìn thôi!”
“Dù sao ta cũng sẽ gả cho một trong các ngươi thôi mà, cứ nhìn thoải mái đi!” Anh Tư không buồn ngẩng lên, mười tuổi mà đã nói chuyện cưới gả chẳng chút e dè.
Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ riêng Thái tử là cứ ngó trộm từng chút một. Ta nhặt hòn đá ném hắn, nhìn hắn ôm chỗ đau mà kêu la mới thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.
Đến năm Anh Tư mười hai tuổi, bị tiên sinh ức h.i.ế.p quá, nàng dứt khoát bỏ học, ngày ngày lẻn vào thư phòng của ta. Trường Hạc tìm cho nàng không ít sách truyện, nàng đọc say sưa.
“Tiêu Thanh Huyền, người trong truyện đều có lý tưởng.” Nàng nằm trên trường kỷ, hai chân đung đưa qua lại, suy tư nói, “Lý tưởng của ta là trở thành một hiệp nữ đi khắp chân trời góc bể, đeo bên mình thanh kiếm Tế Liễu huyền thoại, mang cung Linh Bảo truyền kỳ, cưỡi ngựa Hãn Huyết, oai phong biết bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
“Này, còn ngươi thì sao? Lý tưởng của ngươi là gì?” Đôi mắt nàng lấp lánh hỏi ta.
Ta nghe câu hỏi ấy thì ngẩn người, tay cầm bút hơi khựng lại, làm hỏng mất bức tranh mai mà ta đang vẽ. Anh Tư nhảy xuống trường kỷ, chạy đến đá nhẹ vào chân ta, “Sao ngây ra thế, chẳng lẽ ngươi không có lý tưởng?”
Ta bật cười: “Thật sự là không có.”
Ta sinh ra đã yếu ớt, được nuôi lớn trong chén thuốc. Cầm kỳ thi họa, chỉ cần học là thành, bỏ chút công sức thì tinh thông. Nhưng đao thương thì thân thể lại không cho phép. Có lẽ vì mọi thứ đến quá dễ dàng nên ta chẳng hứng thú với thứ gì.