Điêu Dân - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:36:40
Lượt xem: 1,533
Lần này không còn ai dám hé răng, đám đông nhanh chóng giải tán.
Trưởng thôn trầm mặc một lát rồi nói: "Cái nơi khỉ ho cò gáy này, sống ở đây cả đời người, chửi rủa nó cũng cả đời người, giờ phải rời đi cũng có chút không nỡ.”
“Tiết Đại Thụ, khi mọi người đã đi hết, hãy đốt nơi này đi."
Trưởng thôn thở dài: "Ngươi thật sự tàn nhẫn. Không chừa lại chút kỷ niệm nào sao?"
"Không còn gì vương vấn mới không ai lén quay về."
"Được rồi!"
"Trước khi đốt, hãy dọn dẹp núi Tiểu Cô, đem tất cả t.h.i t.h.ể đến đây."
"Ý ngươi là..."
"Được, ta sẽ sắp xếp."
"Hãy chăm sóc sư phụ ta cho tốt." Dặn dò xong xuôi, ta sải bước về nhà.
(3)
Rời khỏi, ta vẫn luôn vén rèm xe ngựa nhìn ra ngoài. Mãi đến khi thấy khói đen bốc lên cuồn cuộn từ phía thôn Ca Lạp, ta mới buông rèm xuống.
"Hề nhi, con có luyến tiếc nơi này không?" Mẫu thân nắm lấy tay ta, dịu dàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dieu-dan/5.html.]
"Cái nơi khỉ ho cò gáy này có gì mà luyến tiếc chứ?" Lý Đình Nguyệt khinh bỉ nói.
Mẫu thân ta búng nhẹ vào trán Lý Đình Nguyệt, trách mắng: “Đừng nói bậy. Dù sao thì đây cũng là nơi tỷ tỷ đã sống mười mấy năm."
Ta lay lay tay mẫu thân: "Mẫu thân, người hiểu con nhất. Tuy nơi này rất nghèo, nhà nhà đều phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, con sống một mình lại càng bữa đói bữa no, nhưng bà con láng giềng đều rất tốt, thường xuyên giúp đỡ con. Có một năm Tết, con suýt c.h.ế.t đói trong hang động, dì Vương ở đầu thôn Đông đã cho con một cái bánh bột mì khô, nhờ đó mà con mới sống sót qua đêm hôm đó."
Mẫu thân ta rơm rớm nước mắt.
Ta nhìn Lý Đình Nguyệt, nói: "Muội muội, muội đã từng ăn bánh bột mì khô chưa? Là loại bánh làm từ bột ngũ cốc thô trộn với rau dại và lá cây giã nhỏ. Tuy phải chan nước mới nuốt trôi, lúc nuốt xuống còn cứa vào cổ họng rất đau, nhưng ăn vào thì rất no."
Lý Đình Nguyệt há miệng, mãi mới thốt ra được mấy chữ: "Chưa từng ăn."
Ta tiếp tục: "Vậy muội muội ngày thường ăn gì? Có phải ăn cơm trắng tinh không? Ta nghe trưởng thôn nói, người giàu đều ăn cơm trắng, ăn sơn hào hải vị, có thật không?"
Lý Đình Nguyệt có lẽ biết cuộc sống giàu sang phú quý mà nàng ta đang hưởng thụ vốn dĩ phải là của ta, nên có chút chột dạ, ấp úng đáp: "Ăn cơm."
Ta lập tức lại gần mẫu thân, ôm lấy cánh tay người: "Mẫu thân, con thật sự hâm mộ muội muội, từ nhỏ đã được sống bên cạnh phụ mẫu, ăn sung mặc sướng, được hai người yêu thương che chở mà lớn lên."
Mẫu thân dùng khăn tay lau nước mắt: "Hề nhi, những năm qua, chúng ta có lỗi với con, nhất định sẽ bù đắp cho con."
"Mẫu thân, con không cần những thứ phù phiếm đó, con chỉ cần tình yêu thương của hai người là đủ rồi."
Nói xong, ta quay đầu nhìn Lý Đình Nguyệt, nàng ta vội vàng cúi đầu, che giấu ánh mắt ghen ghét.
Những ngày tiếp theo nàng ta không ngừng ra vẻ ta đây là khuê nữ hiểu lễ nghĩa trước mặt phụ mẫu, mượn đó để so sánh với sự quê mùa và thô kệch của ta. Ta khẳng định sẽ không để nàng ta được như ý.
"Muội muội, cây trâm này của muội thật đẹp, bằng vàng phải không? Đẹp hơn cái nhánh cây trên đầu tỷ tỷ nhiều lắm."