ĐỊNH KIẾN CỦA GIÁO VIÊN HƯỚNG DẪN - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:32:16
Lượt xem: 204
Vừa nhận được quy tắc này, tôi đã kinh ngạc.
Tài liệu này hoàn toàn khác với bản mà đàn chị đưa cho tôi là "ba năm không thay đổi".
"Đăng bài trên tạp chí phổ thông cũng có thể trở thành căn cứ tăng điểm đánh giá? Hệ số lại cao thế, một bài tạp chí phổ thông có thể được 0,2 điểm sao?"
Người từng viết luận văn đều biết, tạp chí phổ thông thuộc loại trả tiền là được đăng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nó chiếm 0,2 điểm, thực sự là không hợp lý.
Phải biết rằng, giải nhất của một cuộc thi cấp trường, cũng chỉ có 0,3 điểm.
Nghe thấy tôi nghi ngờ, phó bí thư cũng trầm ngâm một lúc, nhìn về phía thầy Sử.
Thầy Sử lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng nói: "Đây không phải là cân nhắc đến việc các sinh viên chưa có luận văn sao, vì vậy khi sửa đổi quy tắc, đã nới lỏng điều kiện một chút, khuyến khích sinh viên tích cực thử nghiệm nghiên cứu khoa học."
Tôi lại hỏi: "Tôi có thể xem hồ sơ đăng ký của Trần Duệ không?"
Thái độ của thầy Sử với tôi không tốt như với phó bí thư.
"Không được. Đó thuộc về quyền riêng tư của sinh viên, không tiện để xem."
Tôi hơi muốn cười.
Trước toàn bộ khối mà điểm tên những học sinh nghèo, lúc đó sao thầy không nghĩ đến quyền riêng tư của học sinh nhỉ?
"Thầy định nghĩa quyền riêng tư kiểu hai tiêu chuẩn nhỉ."
Nghe thấy tôi nói vậy trước mặt cấp trên trực tiếp của thầy, thầy Sử cuống lên: "Tư Tư, em đừng nói bậy."
Tôi nhún vai: "Trong sổ tay sinh viên có viết, việc xét duyệt và trao thưởng phải công bằng, công khai. Nếu thầy cứ giấu giếm thế này, công khai còn có ý nghĩa gì?"
Phó bí thư nói: "Thầy điều tra lại tài liệu lưu trữ, cho cô ấy xem đi."
Thầy Sử vội vàng đáp: "Vâng vâng, tôi sẽ tìm ngay."
Hồ sơ của Trần Duệ được bày ra trên bàn làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dinh-kien-cua-giao-vien-huong-dan/chuong-13.html.]
Số lượng giấy chứng nhận thì ít ỏi, nhưng nhiều nhất lại là bản sao của tạp chí.
Đếm thử, có bảy tám bản.
Tôi thật lòng khen ngợi: "Trần Duệ đúng là cỗ máy sản xuất học thuật, chưa đầy một năm mà cậu ấy có thể viết nhiều luận văn như vậy?"
Bố tôi ghé lại gần, hỏi: "Luật sư Phương, ông có bằng tiến sĩ, ông có thể cho chúng tôi biết những luận văn này có giá trị học thuật thế nào không?"
Luật sư Phương thận trọng trả lời: "Các tạp chí cốt lõi về kinh tế quản lý có thể khác với luật học, nhưng từ cơ quan chủ quản và chu kỳ xuất bản của các tạp chí này mà xem, chúng thuộc loại tạp chí mà chỉ cần trả tiền là đăng được."
Ngụ ý là giá trị rất thấp, chỉ là rác học thuật.
Điều này, đến cả luật sư Phương đã rời khỏi trường đã lâu còn nhìn ra được, thì thầy Sử và phó thư ký Trương lại càng rõ ràng hơn.
Tôi lạnh lùng nói: "Thật trùng hợp, chỉ có Trần Duệ viết nhiều luận văn rác thế, lại còn đúng năm nay sửa đổi quy tắc bình chọn. Lại trùng hợp nữa, nếu không có phó bí thư đến, thầy Sử còn không chịu đưa ra tài liệu quá trình xét duyệt và trao thưởng..."
Phó bí thư Trương bình tĩnh liếc nhìn thầy Sử, không nói lời nào.
Thật kỳ lạ, cô thực ra là người mà chỉ cần nhìn một lần là thấy rõ bệnh trạng, nhưng vô tình lại trông uy nghiêm hơn so với thầy Sử to lớn.
Thầy Sử bị cái nhìn này làm toát mồ hôi, liên tục nói: "Tư Tư, em nói thế, như thể tôi cố ý sửa đổi quy tắc bình chọn cho Trần Duệ, hiểu lầm, hiểu lầm."
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ không phải sao? Dù sao sự thiên vị của thầy dành cho Trần Duệ là điều ai cũng thấy rõ."
Phó bí thư Trương cười như không cười: "Trần Duệ là sinh viên mà sau khi thi đậu vào trường ta, bố mẹ quyên góp hai mươi vạn phải không? Nếu tôi không nhầm, là thầy Sử đàm phán được khoản quyên góp đó?"
Tôi chợt hiểu: "Hóa ra Trần Duệ không phải là cháu ngoại của thầy Sử, hóa ra không có quan hệ thân thích, chỉ có quan hệ tiền bạc?"
Thầy Sử nhảy dựng lên: "Chu Tư Tư, em đừng nói bậy!"
Bố tôi khẽ ho một tiếng, tỏ ra vô ý xắn tay áo, lộ ra hình xăm rồng hoàn chỉnh.
Giọng thầy Sử ngay lập tức nhỏ xuống: "Không tồn tại quan hệ tiền bạc, tôi đối xử bình đẳng với tất cả sinh viên."
Tôi ngạc nhiên lặp lại: "Bình đẳng với tất cả?"
Mở điện thoại ghi âm, đã đến lúc những câu nói vàng ngọc của thầy Sử được công khai cho thiên hạ biết.
...