ĐỊNH KIẾN CỦA GIÁO VIÊN HƯỚNG DẪN - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:32:53
Lượt xem: 181
"Chu Tư Tư, Trần Duệ đã nói với tôi, nếu em sẵn lòng rút khỏi cuộc bầu cử, năm nay suất học bổng có thể để lại cho em một suất."
"Việc xét duyệt học bổng không phải là công khai minh bạch sao? Chẳng lẽ là thầy Sử muốn cho ai thì cho?"
"Tất cả mọi việc đều do con người làm, chỉ cần là con người làm, thì có không gian thương lượng. Số tiền này là gia đình Trần Duệ quyên, người quyên tặng đương nhiên có quyền lên tiếng."
"Vậy tức là, ai có tiền, người đó là ông chủ?"
"Quy tắc xã hội này là như vậy."
...
"Dự án này là của chúng tôi, đội ngũ cũng là của chúng tôi, Trần Duệ từ đầu đến cuối chưa đóng góp gì, chúng tôi cũng không cần gia đình cậu ta bỏ tiền. Từ chối Trần Duệ tham gia, hợp tình hợp lý."
"Sự phát triển của em và Phương Duệ có thể tách rời sự bồi dưỡng của học viện không? Trong bản đăng ký dự án có viết các em đến từ học viện XX không? Học viện đã tạo điều kiện tốt như vậy, các em phải có lòng biết ơn!"
"Lòng biết ơn học viện là cho Trần Duệ vào đội ngũ chắc chắn sẽ đoạt giải? Dù cậu ta không làm gì cả? Trần Duệ có phải là con trai ruột của học viện không?!"
"Chu Tư Tư, tôi đã nói với em nhiều lần, tôi là vì tốt cho các em, muốn tiết kiệm chi phí cho các em."
"Tôi cũng đã nói với thầy nhiều lần rồi, chúng tôi không cần tiền, một xu cũng không cần."
"Được, em có bản lĩnh, không cần tiền phải không, em cứ chờ đấy."
...
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
7
Sau khi kết thúc ghi âm, trong văn phòng im phăng phắc đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bố tôi trông như muốn chửi ầm lên, nhưng bị mẹ tôi ghìm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dinh-kien-cua-giao-vien-huong-dan/chuong-14.html.]
Thầy Sử phản ứng đầu tiên, giọng điệu vừa gấp vừa run: "Phó bí thư Trương, cô nghe tôi nói, bản ghi âm này là cắt xén, tôi không có ý đó!"
Tôi hỏi ngược: "Không có ý nào? Không có ý ép tôi rút khỏi cuộc bầu cử để nhường lớp trưởng cho Trần Duệ? Không có ý nhất quyết nhét Trần Duệ vào đội ngũ đoạt giải để chia phần? Không có ý là một giáo viên hướng dẫn mà truyền đạt quan niệm đồng tiền là trên hết cho sinh viên?"
Thầy trừng mắt nhìn tôi, không nói một lời.
Phó bí thư Trương giọng điệu nhàn nhạt: "Sử Vĩ, những ngày tôi nghỉ ốm điều dưỡng, không thể lực bất tòng tâm, hóa ra anh làm công tác sinh viên như vậy sao?"
Thầy Sử há miệng, định tranh cãi, nhưng không thốt nên lời.
Tôi nhìn phó bí thư Trương, mở lời.
"Khi mới nhập học, tôi tự hào vì đã đậu vào đại học X. Nhưng khi vừa đến trường, thầy Sử đã khiến tôi nhận ra rằng, trường chỉ ưu ái những sinh viên giàu có. Một cô gái xuất thân nghèo khó muốn cạnh tranh lớp trưởng với con nhà giàu, là không thể cạnh tranh được; một dự án bốn người làm thâu đêm suốt sáng, là sẽ bị người khác cướp lấy vinh quang; nếu tôi không tuân theo mệnh lệnh của giáo viên hướng dẫn, thì sẽ chịu thiệt thòi lớn trong việc xét duyệt và trao thưởng."
Thầy Sử cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói: "Tư Tư, đây đều là hiểu lầm, thầy không có ý xấu với em."
Tôi nhìn người đàn ông béo tốt này, lắc đầu.
"Tới lúc này rồi, thầy còn nghĩ đây chỉ là chuyện giữa chúng ta thôi sao?”
"Lần này tôi vô tình điền sai bảng thông tin phụ huynh, lại tình cờ không mua đồ hiệu, khiến thầy hiểu nhầm tôi là sinh viên nghèo. Hôm nay tôi có thể nói chuyện ngang hàng với thầy, cũng nhờ có bố mẹ chống lưng.”
"Nhưng những sinh viên thực sự nghèo thì sao? Họ không có bố mẹ mạnh mẽ bảo vệ, bốn năm đại học của họ, sẽ bị giáo viên như thầy bắt nạt bao nhiêu lần? Sẽ bị sinh viên như Trần Duệ chà đạp bao nhiêu lần?”
"Phía sau một sinh viên là một gia đình, một gia đình rồi sẽ tiếp tục lan tỏa. Hôm nay thầy gieo mầm yếu đuối vào lòng họ, ngày mai sự ác ý này sẽ phản lại xã hội. Những người có mặt ở đây, ai dám đảm bảo mình sẽ không trở thành nạn nhân của sự ác ý?”
"Đây không chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, mà là chuyện của học viện, của trường học, của toàn xã hội! Thầy Sử, thầy là một giáo viên hướng dẫn nhưng lại không có phẩm chất, thật sự không xứng đáng để dạy dỗ."
Một tràng diễn thuyết hùng hồn, tôi thấy bố tôi giơ tay định vỗ tay, nhưng bị mẹ tôi giữ lại.
Tôi lập tức thấy mất hứng, chỉ nhìn về phía phó bí thư Trương, chờ đợi câu trả lời của cô.
Thầy Sử cũng nhìn cô, trong ánh mắt có chút van xin.