ĐOÀN SỦNG THÌ SAO? CHỚ ĐỤNG TỚI ĐẠI TIỂU THƯ ĐIÊN - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:58:18
Lượt xem: 765
CHƯƠNG 20
"Tử Ninh! Đừng, không phải thế, nghe anh giải thích đã".
Tiếng kêu thương tâm của Tịch Mộng Niên kéo suy nghĩ của tôi trở về.
Nhìn xuống hình bóng thảm hại kia, tôi gọi điện cho Diệp Lưu Vân.
"Diệp Lưu Vân, cơ hội của cậu đến rồi đấy".
Cơ hội gì chứ? Đương nhiên là cơ hội trả thù rồi!
Tịch Mộng Niên không hề tuyệt đỉnh thông minh như vẻ bên ngoài, cũng không có tài cán ta gì.
Thực tế, những tác phẩm được khen ngợi của hắn ta đều là ăn trộm của một nhà thiết kế vô danh nào đó.
Sợ bị lộ chuyện, hắn đã cho người làm tàn phế nhà thiết kế kia.
Diệp Lưu Vân chính là anh trai của nhà thiết kế đó.
Kiếp trước, khi tôi bị giam trong tầng hầm, thì Diệp Lưu Vân vì báo thù không thành cũng bị nhốt vào trong đó.
Đâu phải là lòng tốt mà cho tôi người bầu bạn.
Mà là cảnh cáo tôi, đừng có suy nghĩ gì lung tung.
Giờ đã đến lúc bọn hắn phải trả giá.
Diệp Lưu Vân xử lý rất gọn gàng.
Trên đường ra sân bay, Tịch Mộng Niên bị mất hết toàn bộ giấy tờ.
Một nhóm côn đồ lấy lý do Tịch Mộng Niên ăn trộm của họ, đánh hắn ta gần c//hế//t.
Sau đó, lấy cớ nhận nhầm người, ném cho hắn ta vài trăm tệ.
Trên đường đến bệnh viện, Tịch Mộng Niên đã khóc lóc thảm thiết.
Đến lúc này, hắn mới nghĩ đến nhà họ Tịch.
Nhưng đã muộn mất rồi.
Nhà họ Tịch đã tìm được người con trai thực sự lưu lạc bên ngoài, công bố với bên ngoài rằng Tịch Mộng Niên chỉ là một đứa con hoang bị bế nhầm.
Tịch Mộng Niên không thể tin được, hắn yêu cầu xét nghiệm lại ADN.
Người con trai thực sự kia, chính là Diệp Lưu Vân dựa vào Tịch Mộng Niên nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doan-sung-thi-sao-cho-dung-toi-dai-tieu-thu-dien/chuong-20.html.]
"Đại Thiếu Gia, cậu vẫn chưa hiểu sao? Một cậu chủ của hào môn không có giá trị lợi dụng thì cũng chỉ là con cờ bỏ đi mà thôi.
Còn tôi, tôi có thiên phú, có học thức, có thanh danh, mà điều quan trọng nhất là tôi có thể kế thừa hương hỏa cho nhà họ Tịch! Còn cậu thì sao?"
Tịch Mộng Niên há hốc mồm không nói nên lời.
Những ngày lang thang trôi dạt khiến bộ óc vốn đã không bình thường của hắn lại càng thêm đờ đẫn.
Hắn không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả trong lời nói của Diệp Lưu Vân, nhưng tin tức hắn muốn truyền đi đều chìm như đá xuống đáy biển.
Hắn thậm chí còn vì quanh quẩn bên ngoài cửa để bị đánh một trận đến tả tơi.
Diệp Lưu Vân thực sự không có quan hệ gì với nhà họ Tịch, nhưng hắn lại là bước đi then chốt để bình ổn giá cổ phiếu của nhà họ Tịch.
Nhà họ Tịch coi trọng lợi ích, chút tình thân mỏng manh kia chỉ khi nghĩ đến thì mới mang ra hồi tưởng.
Nhưng đến khi đó, Tịch Mộng Niên đã trở thành một kẻ ăn xin lang thang đầu đường xó chợ rồi.
Hắn vốn chẳng có bản lĩnh gì, trước kia còn từng bị đánh đập, nên đã trở thành một kẻ vô dụng, sức cùng lực kiệt.
Trớ trêu thay, cái tật ăn nói cay độc của hắn vẫn không thay đổi.
Có một lần, hắn không kìm chế được lời nói, mắng nhiếc một gã say rượu, không ngờ lại chọc vào đại ca giang hồ.
Tên này cho người khâu miệng hắn lại.
"Thằng ranh, ra ngoài phải học cách quan sát sắc mặt người khác, hiểu chưa?"
Tịch Mộng Niên gật đầu, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, hắn như nhìn thấy chính bản thân mình.
Hắn đã dùng keo dán bịt miệng một người phụ nữ.
Sau khi khô, lại dùng d.a.o rọc giấy cắt từng đường một.
"Lâm Dao Nguyệt, không phải thích nói xấu người khác lắm sao? Bịt miệng lại, thì làm sao nói được nữa?"
Trong cơn mơ màng, hắn nhớ lại đôi mắt lạnh lùng kia.
Đầu óc thoáng chốc tỉnh táo lại.
Thì ra là thế này...
Thì ra là báo ứng!