Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐOÀN SỦNG THÌ SAO? CHỚ ĐỤNG TỚI ĐẠI TIỂU THƯ ĐIÊN - Chương 21 - 22 - 23

Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:58:52
Lượt xem: 577

CHƯƠNG 21

Trong đêm mưa, một gã ăn mày điên điên khùng khùng vừa khóc vừa cười.

「Bố ơi xem kìa, ông ăn mày kia trông đáng thương ghê!」

「Cút sang một bên!”

Gã đàn ông to khỏe đạp ngã hắn rồi bế đứa bé về nhà, vừa đi vừa dạy bảo:

“Người đáng thương ắt có chỗ đáng ghét, nếu không phải gã phạm lỗi thì ai hành hạ gã như thế!”

Máu từ khóe miệng nhỏ từng giọt, gã ăn mày Tịch Mộng Niên phun một ngụm máu, rơi xuống bùn đất.

Trông nhếch nhác vô cùng.

CHƯƠNG 22

Đến ba tháng sau, Lương Tư Việt mặc vest lịch sự, đứng đắn chạy đến nhà họ Lâm thăm hỏi tôi.

"Dao Nguyệt, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của anh, anh đã đuổi Tô Nhược Nhược khỏi biệt thự rồi. Xin em hãy cho anh một cơ hội nữa được không? ”

Anh ta quỳ xuống một đầu gối,và lấy nhẫn cưới ra.

Tôi biết tình cảnh nhà họ Lương đã cùng đường mạt lộ, muốn xin một khoản tiền, cho nên Lương Tư Việt mới tìm đến tôi.

Tôi ném cốc thủy tinh xuống đất, rải rác thành từng mảnh khắp lối đi.

”Lương tổng, người đi cầu xin thì nên có thái độ cầu xin. Anh có hiểu không?”

Lương Tư Việt hiểu được ý tứ của tôi, ngẩn ra một lúc, liền muốn cởi giày đi vào.

Tôi ngăn cản động tác của anh ta, cười nói:

"Lương tổng từng thấy ai quỳ gối cầu xin chưa?”

Lương Tư Việt nghe vậy, tức giận trừng mắt.

“Lâm Dao Nguyệt, cô đừng quá đáng.”

"Tôi quá đáng? Được thôi, không tiễn”

Lương Tư Việt đi được nửa đường thì quay lại.

Anh ta quỳ gối đi tới, cả hai đầu gối nhuốm đầy máu.

"Dao Nguyệt, bây giờ em có thể đáp ứng lời nài nỉ của anh được không?”

CHƯƠNG 23

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doan-sung-thi-sao-cho-dung-toi-dai-tieu-thu-dien/chuong-21-22-23.html.]

“Không được đâu.”

"Lâm Dao Nguyệt, cô lừa đảo!”

Tôi tát một cái vào mặt anh ta:

“Lương Tư Việt, không nhìn lại xem cái bộ dạng bây giờ của anh đi, anh có thể mang lại cho tôi cái gì? Một đứa con riêng sau mười ba năm mới tìm đến cửa à?”

Tôi vừa nói, vừa đạp một cú vào đầu gối của anh ta. Đinh tán trên mũi giày đ.â.m vào trong da thịt Lương Tư Việt, anh ta kêu lên một tiếng.

"Một tên phế vật không chịu nổi chút đau đớn, vậy mà còn định mặc cả với tôi?”

Tôi khoái trá nhìn anh ta:

"Chơi trò chơi với tôi một chút đi, có thể tôi sẽ cân nhắc bỏ thêm cho anh một ít tiền thưởng.”

Lương Tư Việt dùng chút nhân phẩm còn lại, không công mà lui về.

Ba ngày sau, anh ta lại đến cầu xin tôi.

"Dao Nguyệt, xin cô hãy cứu nhà họ Lương đi!”

Tôi đạp một cước hất anh ta ngã xuống, giày cao gót giẫm lên xương quai xanh của anh ta, nhìn thấy khuôn mặt vốn thanh tú của anh ta thô tục vô cùng.

Mồ hôi lạnh từ trên trán tuôn ra, anh ta không kiềm chế được mà run rẩy.

“Thoải mái chưa?”

Tôi đến gần bên tai anh ta,

“Thật đúng là một thứ dơ bẩn. Không biết nhà họ Lương tạo nghiệp gì mà đẻ ra được một tên tiện chủng như vậy? Hay là, vẻ lạnh lùng đài các trước kia chỉ là ngụy trang của anh, còn bản tính bỉ ổi bên trong mới là bản chất của anh?”

Lương Tư Việt tức giận vô cùng, muốn gào thét để biểu thị sự phẫn nộ.

Nhưng lời nói đến bên miệng, lại trở thành tiếng thở dốc, giống như đang mong đợi thứ gì đó…

Lương Tư Việt không thể tin được trạng thái của mình như vậy.

Anh ta thở dốc từng ngụm lớn.

“Sao tôi lại…”

Tôi nhìn nước mắt trên khóe mắt anh ta chảy xuống, bóp lấy cằm anh ta:

“Sao anh lại không, anh đang giả vờ cái gì? Đồ dơ bẩn! Ở đây cũng chẳng có người ngoài mà. ”

Tôi chế nhạo Lương Tư Việt, y như cái buổi trưa hôm đó, khi anh ta thản nhiên nhìn người khác cưỡng ép tôi rồi thốt ra từ chế nhạo

Hóa ra vị thế đã đảo ngược.

Kẻ gây án, cũng sẽ cảm thấy khó xử sao?

Loading...