Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DOANH DOANH - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-09-14 12:17:54
Lượt xem: 2,337

“Không phải ngươi phát hiện mình yêu ta, mà phát hiện ra sự hữu dụng của ta, dùng danh nghĩa tình yêu bắt cóc ta, trở về làm bảo mẫu cho Ninh gia các người.”

 

"Điều này không chỉ thể hiện tình yêu sâu sắc của ngươi, mà còn giúp ngươi giảm bớt gánh nặng khi ở trong Ninh gia và yên tâm luyện kiếm. Còn ta, Kiều Doanh, chỉ là một công cụ để ngươi truyền bá danh tiếng tốt của mình."

 

Đã từng, ta cũng như hàng ngàn thiếu nữ khác, chấp nhận số phận của mình.

 

Thậm chí bỏ qua khúc mắc, bắt đầu mong chờ ngày tháng ân ái hạnh phúc cùng hắn ta.

 

Nhưng hắn ta thì không.

 

Như một người ngoài cuộc, hắn ta lặng lẽ đứng xem ta bị Ninh phu nhân làm nhục, nhìn ta trở thành một chiếc bình sứ trong suốt trong Ninh gia.

 

Cái gọi là xin lỗi lấy lòng, chẳng qua là cân nhắc suy tính những ưu và nhược điểm.

 

Không hề xuất phát từ chân thành.

 

"Gì mà kiếm sĩ thiên tài, cao thủ tuyệt thế, chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường, có tiếng không có miếng mà thôi."

 

Mỗi một câu ta nói ra, sắc mặt Ninh Khuyết trắng thêm một phần, cho đến cuối cùng ngay cả kiếm cũng không cầm vững.

 

"Ta ở trong lòng nàng, lại kinh khủng đến vậy à."

 

"Doanh Nhi, dù nàng có tin hay không, đời này nữ nhân duy nhất Ninh Khuyết ta yêu chỉ có nàng. Mọi chuyện trước đây đều là ta không đúng, về sau, nàng nhìn lại ta đi."

 

"Nếu Ninh Khuyết ta làm ra chuyện không bằng heo chó với nàng, ta sẽ giống như viên gạch này, vỡ vụn từng mảnh!"

 

Dứt lời, Ninh Khuyết dẫn Hồng Nhi dùng khinh công rời đi, cùng lúc đó, phiến đá dưới chân bọn họ đột nhiên vỡ vụn, bụp một tiếng nổ tung.

 

Ninh Khuyết quyết tâm thay đổi.

 

Đầu tiên, hắn ta mua một khoảng sân liền kề với ta, sau đó bồi thường cho từng người hầu bị hắn ta đả thương.

 

Một hôm Ninh Khuyết muốn trả thù, Nhiếp Vũ bị trọng thương khá nặng.

 

Lúc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, đương nhiên ta phải chăm sóc hắn hết lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doanh-doanh/chuong-14.html.]

Nào ngờ ngày hôm sau Ninh Khuyết lại mang theo một đống thỏi vàng đến tận cửa xin lỗi.

 

Hắn ta không đi cửa chính, mà nhảy thẳng từ ngoài tường vào trong sân.

 

Đúng lúc nhìn thấy ta đút từng thìa thuốc cho Nhiếp Vũ.

 

"Hôm đó ta xin lỗi Nhiếp huynh, nghe nói Nhiếp huynh là một thợ thêu, một thương gia giàu có, phu nhân ta quấy rầy ở chỗ ngươi nhiều, những món này mong ngươi nhận lấy."

 

Nhìn có vẻ như hắn ta đang xin lỗi, nhưng thực chất vô cùng ngạo mạn và thô lỗ.

 

Nhiếp Vũ dường như chưa tỉnh, chỉ ôi một tiếng.

 

"Sao vậy? Đau ở đâu?" - Vừa nói ta vừa đặt một chiếc đệm khác ra sau lưng hắn.

 

Trên tay hắn quấn một mảnh vải trắng, vòng quanh trên cổ.

 

Vốn là công tử nho nhã, giờ đây có phần buồn cười.

 

Sắc mặt Ninh Khuyết tối sầm, nói nếu là lỗi của hắn ta, mấy ngày tới hắn ta sẽ chăm sóc Nhiếp Vũ.

 

Bầu không khí lạnh dần, ngoài phòng vang lên tiếng khóc của Linh Nhi.

 

Ta đặt bát thuốc xuống lao ra ngoài, nhìn thấy Linh Nhi đang khóc nức nở tại hành lang, còn có Hồng Nhi đứng ở một bên với vẻ mặt oán hận.

 

Quần áo trên người Linh Nhi đều bẩn, khóc vô cùng đau lòng, cuống quít lao vào n.g.ự.c ta.

 

Ta vừa an ủi, vừa hỏi đã xảy ra chuyện gì.

 

"Hu hu hu, dì Kiều, hắn nói ta là đứa trẻ không có mẫu thân nuôi, bản thân không có mẫu thân, còn muốn chiếm lấy mẫu thân của người khác."

 

Ta trừng mắt nhìn Hồng Nhi: “Ngươi đã nói như thế phải không?”

 

"Đúng! Đây vốn là sự thật, người là mẫu thân của ta, nàng ta chiếm giữ người ba năm còn chưa đủ sao?"

 

Ta bế Linh Nhi lên, ngoái đầu nhìn Hồng Nhi: "Sau khi sinh ngươi ra ta chưa từng quan tâm đến ngươi, vậy chẳng phải ngươi cũng là đứa không có mẫu thân nuôi sao?"

 

Loading...