Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DOANH DOANH - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-09-14 05:19:02
Lượt xem: 2,585

Ninh Khuyết nghe vậy lập tức chạy đến, vừa vặn nghe thấy ta nói câu này: "Quản tốt con trai của mình đi, nếu có lần sau, ta sẽ không cho ngươi cơ hội gặp lại ta nữa đâu."

 

14.

Ta dốc lòng chăm sóc Nhiếp Vũ một tháng.

 

Trong khoảng thời gian này, dù Ninh Khuyết có cố gắng lấy lòng ta đến đâu, ta vẫn không vì thế mà d.a.o động.

 

Thậm chí còn nhiều lần nói ra những lời độc ác.

 

Nhiếp Vũ ho hai tiếng, dùng giọng yếu ớt bảo ta đừng tức giận.

 

"Tính tình Doanh Nhi có hơi bướng bỉnh, Ninh hiền đề hãy thông cảm nhiều hơn."

 

Ninh Khuyết càng thêm tức giận, thanh kiếm Phượng Linh trong tay khẽ run lên.

 

"Thương nhân làm ăn lớn giỏi đánh vào lòng người. Hôm nay ta đã tận mắt chứng kiến."

 

"Doanh Nhi, hôm đó ta chỉ đánh vào cổ hắn, chính hắn tự quẹt mình bị thương và vu oan cho ta. Còn có Nhiếp Linh Nhi kia nữa, con nhóc đóc suốt ngày nói năng thô lỗ chọc giận Hồng Nhi, vậy mà nàng chỉ trách hai cha con bọn ta!"

 

"Đủ rồi!" - Ta nghiêm nghị ngắt lời.

 

"Ta hiểu họ rõ hơn ngươi. Nếu ngươi có thời gian để nói những chuyện này, chi bằng ngẫm xem ngươi có thể làm gì khác ngoài việc cầm kiếm!"

 

Mỗi một việc Ninh gia làm với ta ngày xưa, giống như một chiếc boomerang xuyên qua người hắn ta.

 

Dù hắn ta có khiêm tốn hay nịnh nọt đến đâu, ta cũng sẽ chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng và tiếp tục chế nhạo hắn ta.

 

Còn cả Hồng Nhi cũng kiềm chế tính nóng nảy và biết cách bưng trà dâng nước cho ta, thậm chí cố gắng xếp hàng mua bánh ngọt của Nguc Phương Trai cho ta ăn.

 

Ta sẽ nhận lấy và đưa tất cả số bánh cho Linh Nhi ăn ngay trước mặt cậu ta, trong khi mắt cậu ta phát ra tia sáng.

 

Linh Nhi ôm ta, ngọt ngào nói cảm ơn ta, sau đó nhét miếng bánh đầu tiên vào miệng ta.

 

Ta cắn một miếng từ tay cô bé, vuốt mũi Linh Nhi: "Ngọt lắm, ngọt như Linh Nhi vậy."

 

Nhiếp Vũ bất lực lắc đầu: “Con bé sắp rụng hết răng rồi, ngươi còn cho con bé ăn đồ ngọt."

 

Trong lúc ba người bọn ta đang vui vẻ, Ninh Khuyết và Hồng Nhi đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, giống như người ngoài cuộc.

 

Sau ngày hôm đó, Ninh Khuyết không quay về ba ngày liền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doanh-doanh/chuong-15.html.]

 

Ta trêu ghẹo Nhiếp Vũ bệnh tình trở nặng, e rằng tú phòng có thể sẽ phá sản.

 

Nhiếp Vũ đỏ mặt: "Doanh nhi, thực ra ta..."

 

Nhiếp Vũ còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mạnh.

 

Ninh Khuyết m.á.u me khắp người, lảo đảo bước đến.

 

"Doanh Nhi, kẻ thù tìm tới, công lực của ta lại đang suy yếu, ta chỉ muốn trước khi c.h.ế.t gặp mặt nàng một..."

 

Máu tươi nhuộm đỏ bộ quần áo trắng, sắc mặt Ninh Khuyết trắng như tuyết, giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán rơi xuống.

 

Ta nhìn hắn ta từ trên xuống dưới và nói: “Kẻ thù tìm tới, ngươi còn chạy đến đây, là muốn kẻ thù cùng g.i.ế.c chúng ta hay sao?”

 

Nói xong, hắn ta nhìn thấy một người đeo mặt nạ đen đạp trăng bay đến, lắc mình nhảy vào tường trong sân.

 

"Ninh Khuyết, nạp mạng đi!"

 

Ninh Khuyết ôm ngực, nâng kiếm Phượng Linh lên, miễn cưỡng tiếp nhận khiêu chiến.

 

Ninh Khuyết bị thương trước, liên tục thất bại lùi về phía sau, trong miệng còn hét lớn: "Doanh Nhi, chạy mau!"

 

"Được, hôm nay ta cho các ngươi làm một đôi uyên ương số khổ."

 

Tên áo đen đánh Ninh Khuyết lùi lại, lưỡi đao sắc bén lao thẳng về phía ta.

 

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta và Ninh Khuyết đồng thời nói: "Không!"

 

Thanh kiếm sắc bén đ.â.m vào cánh tay, Ninh Khuyết bảo vệ trước người ta, quay đầu nhìn về phía ta.

 

Mà ta, nhắm mắt lại, kiên quyết đứng trước người Nhiếp Vũ.

 

Tên áo đen biến mất, để lại Ninh Khuyết vô cùng sốc: "Nàng...vậy mà lại yêu hắn ta đến vậy sao?"

 

Ta không trả lời mà chỉ nói: “Ngươi bị thương rồi, nếu còn không đi chữa trị, ngươi sẽ chết.”

 

"Kiều Doanh, giữa chúng ta thật sự không còn khả năng sao?"

 

“Sự hối hận của ta chỉ là trò đùa trong mắt nàng thôi phải không?”

Loading...