Đoạt Sủng - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-09-13 10:55:01
Lượt xem: 7,896
09
Chớp mắt, tỷ tỷ đã mang thai năm tháng, bụng nàng đã to lên.
Khác với những thai kỳ thông thường, lần này tỷ tỷ không bị nôn nghén, chỉ có điều không kìm nổi mà xì hơi một cách không chọn thời điểm.
Trong cung yến, khi ca múa vừa dứt, một tiếng xì to từ phía sau tỷ tỷ vang lên, kèm theo đó là mùi hôi nồng nặc lan tỏa.
Tất cả mọi người có mặt đều lặng lẽ đưa tay bịt mũi, ngay cả Hoàng đế ngồi gần tỷ tỷ cũng tỏ ra vẻ mặt khó chịu.
Người đành phải miễn cưỡng giải thích với Thái hậu: “Vinh phi mang long thai, gần đây dạ dày không ổn, mẫu hậu đừng trách.”
Thái hậu vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Vinh phi đã không ổn dạ dày mấy tháng nay, Thái y viện an thai kiểu gì thế?”
Thái y Hứa đại nhân tiến lên xin tội, nói rằng đây là phản ứng bình thường trong thai kỳ, chỉ là Vinh phi thể chất đặc biệt, nên thường xuyên có triệu chứng xì hơi như vậy.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi Hứa Thái y tâu, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Vân Quý phi.
Vân Quý phi khẽ nhếch môi, cười nhàn nhạt.
Kiếp trước, vào ngày sinh thần của tỷ tỷ, Vân Quý phi đã vạch trần sự thật nàng giả mang thai, khiến cho tỷ tỷ có một ngày sinh thần đầy hoảng loạn, nhục nhã.
Còn mười ngày nữa là đến sinh thần của tỷ tỷ, Vân Quý phi vẫn nhẫn nhịn chờ đợi ngày đó.
Ta thấy rõ mưu tính của nàng ta, liền bước lên hành lễ, tâu với Hoàng thượng và Thái hậu: “Thần thiếp xin tâu, tỷ tỷ thần dường như không thoải mái trong thời gian mang thai, chẳng bằng để mẫu thân vào cung chăm sóc, giúp cho long thai trong bụng được dưỡng yên ổn hơn.”
Lời đề nghị của ta được chấp nhận.
Ngày hôm sau, chủ mẫu Lý thị được đưa vào cung với thân phận là mẫu thân của sủng phi, vinh hiển rực rỡ.
Ngày ngày bà ở bên cạnh tỷ tỷ, chứng kiến tỷ tỷ mỗi bữa cơm đều xì hơi hai, ba lần, bà cũng cảm thấy lạ lùng.
Nhưng dù sao bà cũng không phải là y nữ, hơn nữa trong hoàng cung rộng lớn, ngoại mệnh phụ không được phép tùy tiện đưa Thái y vào cung, vì vậy dù thấy nghi ngờ, Lý thị cũng không phát giác ra điều gì khác thường.
Chớp mắt, ngày sinh thần của tỷ tỷ đã đến.
Giống như kiếp trước, trong yến tiệc sinh thần, Vân Quý phi vạch trần chuyện tỷ tỷ giả mang thai.
“Vinh phi mua chuộc Thái y làm giả mạch án, giả mang thai để lừa hoàng thượng!”
Hứa Thái y vốn dĩ là quân cờ chếc của Vân Quý phi, hắn dùng mạng mình làm chứng chỉ để tố cáo tỷ tỷ:
“Chính Vinh phi nương nương đã uy h.i.ế.p vi thần bằng sinh mạng của vi thần và gia quyến, buộc vi thần phải làm giả mạch án thai nghén! Vi thần phụ bạc y thuật một đời, chếc cũng không đáng!”
Tỷ tỷ hoàn toàn ngơ ngác, bị các Thái y khác thay nhau bắt mạch, cuối cùng chỉ rút ra một kết luận:
“Vinh phi nương nương không hề mang thai, cái bụng to không phải là long thai, mà là do tích thực trong nhiều tháng không được bài tiết bình thường!
“Đó cũng là lý do vì sao nương nương liên tục xì hơi, trong bụng tích tụ quá nhiều thức ăn, cần phải lập tức thải ra ngoài.”
Hoàng thượng phẫn nộ, nhưng vẫn nể tình xưa muốn nghe tỷ tỷ giải thích.
Tỷ tỷ bị loạt tố cáo làm cho bối rối, chỉ biết trừng mắt nhìn Hoàng thượng: “Đây là vu khống, thần thiếp chưa từng làm điều này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doat-sung/phan-5.html.]
“Chứng cứ đâu?”
Tỷ tỷ bĩu môi: “Thần thiếp không biết nên đưa ra chứng cứ gì.”
10
Sắc mặt Hoàng thượng càng lúc càng trầm xuống, người mong mỏi đứa bé này bao nhiêu, nay biết mình bị lừa thì tức giận bấy nhiêu.
Nhưng vì còn nể mối tình thanh mai trúc mã với tỷ tỷ, người vẫn cố nén giận hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không có gì để giải thích sao? Có mang thai hay không, chẳng lẽ ngươi không rõ?”
Tỷ tỷ đau buồn nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng đang nghi ngờ thần thiếp sao? Hoàng thượng còn nhớ khi nhỏ đã từng nói với thần thiếp rằng, dù ở đâu, khi nào, Hoàng thượng cũng sẽ tin tưởng thần thiếp.
“Thiếu niên lang của thần thiếp sẽ không nghi ngờ thần thiếp như vậy.”
Tình thế trở nên bế tắc, Hoàng thượng giận dữ, tỷ tỷ thì cố tình giận dỗi.
Kiếp trước, vào lúc này, ta đã quỳ trước mặt Hoàng thượng, ra sức bảo vệ tỷ tỷ trong sạch, cuối cùng bị đưa vào ngục, bị nhổ mười đầu móng tay.
Lần này, cùng trong cảnh ngộ ấy, ta thảnh thơi ngồi một bên, nhàn nhã ăn nho trên đĩa.
“Nếu Vinh phi không thể đưa ra lời giải thích, trẫm chỉ có thể đày ngươi vào lãnh cung, cấm túc mà suy nghĩ lại!”
Lý thị ở bên cạnh trừng mắt nhìn ta, dùng ánh mắt ám chỉ ta quỳ xuống nhận tội thay cho tỷ tỷ.
Ta cười nhạt: “Mẫu thân, người có điều gì muốn nói sao?”
Lý thị bị ta gọi đích danh, Hoàng thượng lúc này mới chú ý đến bà, Lý thị đành phải cứng rắn bước lên tranh luận:
“Hoàng thượng, không thể đày Vinh phi nương nương vào lãnh cung được, nàng hoàn toàn không biết chuyện này! Tất cả đều là có kẻ hãm hại!”
“Miệng thì nói bị người hãm hại, vậy ai đã hãm hại nàng? Trẫm bảo nàng đưa ra lời giải thích, nhưng một câu biện bạch nàng cũng không nói nổi, trẫm làm sao có thể tin rằng nàng bị oan khuất!”
Tỷ tỷ trừng mắt nhìn Hoàng thượng: “Hoàng thượng, vì sao lại nói chuyện với mẫu thân của thần thiếp bằng giọng điệu như vậy? Khi nhỏ, mẫu thân còn làm bánh cho Hoàng thượng, ngài đã từng nói rằng, người nhà của thần thiếp chính là người nhà của ngài. Nay ngài còn là thiếu niên lang của năm đó không?”
Hoàng thượng không còn kiên nhẫn, lườm nàng một cái, tỷ tỷ buồn bã quay đầu đi.
Kiếp trước cũng vậy, tỷ tỷ cứ giữ dáng vẻ kiêu ngạo thanh cao, đòi hỏi Hoàng thượng phải tin tưởng vô điều kiện, nhưng chẳng buồn giải thích lấy một câu.
Vân Quý phi ở bên châm chọc: “Xem ra Vinh phi tỷ tỷ đã thừa nhận rồi.”
“Không không không!”
Lý thị vội vàng phủ nhận thay cho tỷ tỷ, bà quay sang nhìn ta, ra lệnh với giọng điệu uy hiếp: “Ngọc Thư, ngươi là thứ muội của Vinh phi, ngươi rõ nhất phẩm hạnh của tỷ tỷ ngươi, nàng tuyệt đối không thể làm chuyện này! Mau ra đây chứng minh sự trong sạch cho tỷ tỷ ngươi!”
Ta cười nhẹ: “Trước khi thần thiếp nhập cung, tỷ tỷ đã có thai, còn về việc nàng mang thai thật hay giả, há lại là thứ nữ như thần thiếp có thể biết rõ?”
“Ngươi!!”
Lý thị nghiến răng nghiến lợi.
Ta bình thản ngồi yên, nay ta đã là sủng phi của Hoàng thượng, dù chủ mẫu có muốn lộ vẻ mặt khó coi cũng phải xem bà có đủ tư cách hay không.
Ta sớm đã hiểu ra rằng, chỉ khi tự mình được sủng ái, mới có thể thật sự tự bảo vệ chính mình.