Đoạt Sủng - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-09-13 10:55:40
Lượt xem: 6,615
13
Tại cổng cung.
Trong kiệu là một phụ nhân trọng thương, kiệu đi rất chậm.
Ta bước lên gọi kiệu dừng lại, đưa cho thái giám vài lượng bạc, họ liền tự giác tản ra.
Ta vén rèm lên, chỉ thấy Lý thị đang ngồi trên đệm mềm.
Trên đệm mềm đều nhuốm máu, đôi tay của Lý thị được quấn vải trắng, nhưng lớp vải trắng ấy cũng đẫm đầy vết máu.
Sắc mặt bà tái nhợt, trông thật đáng thương.
“Chủ mẫu, người bị thương nặng như vậy, vậy mà tỷ tỷ lại vì Hoàng thượng khó chịu mà không muốn để người ở lại cung dưỡng thương thêm vài ngày, thật đáng thương thay.”
Lý thị giận dữ trừng mắt nhìn ta: “Ngươi, con tiện tỳ này, đáng lẽ hôm qua là ngươi phải vào ngục chứng minh sự trong sạch cho tỷ tỷ! Đây là điều một thứ nữ nên làm vì tỷ tỷ đích xuất!”
Ta lạnh lùng cười: “Thứ nữ thì sinh ra đã hèn mọn, phải làm bệ đỡ cho đích nữ hay sao?”
“Xem ra trước khi vào cung, những gì ta dạy ngươi, ngươi đã quên hết rồi.” Lý thị, dù đang yếu ớt, vẫn không quên dùng lời lẽ đe dọa ta. “Ngươi bây giờ trong cung phong quang là thế, nhưng đừng quên mẹ ngươi vẫn còn ở phủ họ Lâm. Đợi ta khỏi vết thương, bà ta sẽ không sống yên đâu!”
Ta khẽ cười, dùng bàn tay dài thon nâng cằm của Lý thị lên: “Tỷ tỷ nhìn thấy người bị thương, cũng chỉ thản nhiên, không rơi lấy một giọt nước mắt. Giờ tỷ ấy đang vui vẻ cùng Hoàng thượng dùng bữa sáng rồi.”
Chủ mẫu có lẽ cảm thấy lạnh lòng, thở dốc, khiến vết thương trên tay bà lại rỉ m.á.u tươi.
Mùi m.á.u tanh phả ra, ta dùng khăn che nhẹ mũi.
“Người đối tốt với nàng, vì nàng hy sinh tất cả, nhưng nàng sẽ không xem đó là ân tình gì, nàng chỉ nghĩ rằng tất cả những gì người làm đều là điều nàng xứng đáng có được, bởi nàng là đích nữ.
“Ta đã sớm nhận ra điều này, nên lần này vào cung, ta từ đầu đã không định giúp tỷ tỷ giữ lấy ân sủng.
“Chủ mẫu à, lần này, ta muốn tự mình mưu cầu tiền đồ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chỉ khi ta có được tiền đồ tốt, thì mẹ ta mới được đối xử như một con người.”
Khi kiệu đưa Lý thị đi, sắc mặt bà tái nhợt, trông thật yếu ớt.
Quả nhiên, không quá hai ngày sau, phủ họ Lâm đã truyền tin Lý thị vì thương thế quá nặng mà qua đời.
Khi nghe tin này, tỷ tỷ chỉ thản nhiên rơi vài giọt nước mắt.
Hoàng thượng đến thăm nàng, nàng liền giận dữ với Hoàng thượng—dù gì thì mẹ nàng cũng chếc vì Hoàng thượng ra lệnh hành hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doat-sung/phan-7.html.]
Bị đóng cửa từ chối, Hoàng thượng liền đến chỗ ta: “Vinh phi đang oán trách trẫm sao? Rõ ràng là nàng phạm sai lầm, mẹ nàng chếc vì nàng, nàng có tư cách gì mà trách trẫm?”
“Hoàng thượng đừng giận.” Ta nắm lấy tay Hoàng thượng, đặt lên bụng mình, Hoàng thượng thoáng sững lại, sau đó liền hiểu ý ta.
Khi tỷ tỷ đang lạnh nhạt với Hoàng thượng vì cái chếc của chủ mẫu, thì ta đã có thai.
Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, liền phong ta làm Thuận phi—phi tử ngoan ngoãn.
Chủ mẫu vừa qua đời, phụ thân ta vì thấy ta được sủng ái và mang thai, không dám lập tức nạp thiếp.
Mẹ ta trở thành nữ chủ nhân ngầm của phủ họ Lâm.
Không còn ai dám khinh thường mẹ ta trong việc ăn mặc, không còn ai dám sau lưng xem thường mẹ con ta.
14
Sau khi ta mang thai, Hoàng thượng hết lòng quan tâm đến ta.
Ta không chỉ có dung mạo giống thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, mà còn có sự dịu dàng, mềm mỏng mà thanh mai của người không có, hơn nữa ta lại đang ở độ tuổi xuân sắc.
Thỉnh thoảng, những cơn nghén làm ta chảy nước mắt, Hoàng thượng nhìn thấy liền dâng lên bao nhiêu xót thương, nâng niu khuôn mặt ta mà hôn.
Tỷ tỷ bị lạnh nhạt suốt hai tháng.
Tháng đầu tiên, nàng vẫn còn có thể tự giữ lấy kiêu ngạo thanh cao, xem thường những lời hạ mình mà Hoàng thượng dành cho, nhưng sau đó, khi Hoàng thượng dồn toàn bộ sự chú ý lên đứa con trong bụng ta, gần như quên mất nàng, thì nàng mới bắt đầu lo lắng.
Tháng thứ hai, bị lạnh nhạt hoàn toàn, tỷ tỷ cuối cùng cũng hoảng hốt, nhưng nàng vẫn không chịu cúi đầu, thường lấy cớ thăm ta để đến cung của ta dạo quanh.
Mỗi khi Hoàng thượng hạ triều, nhất định sẽ đến thăm ta, và tỷ tỷ luôn xuất hiện vào những lúc đó, giả vờ vô tình chạm mặt người.
Nhưng khi gặp Hoàng thượng, nàng vẫn không chịu mở lời trước.
Nàng nghĩ việc chủ động tạo cơ hội gặp gỡ Hoàng thượng đã là nhượng bộ lớn nhất, còn việc xin lỗi và hòa giải phải là trách nhiệm của Hoàng thượng.
“Vinh phi hôm nay lại đến à?”
Tỷ tỷ hành lễ với Hoàng thượng, đáp nhẹ: “Dạ.”
Nàng ngẩng đầu đợi Hoàng thượng lên tiếng dỗ dành, nhưng Hoàng thượng chẳng hề dừng lại bên nàng, mà tiến thẳng về phía ta, ân cần hỏi xem hôm nay đứa bé có quấy rầy gì không.
Tỷ tỷ bị bỏ lại đứng bên cạnh rất lâu, Hoàng thượng thậm chí không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Lúc này, nàng mới nhận ra, mình đã thật sự thất sủng.