Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đời Này, Chị Tôi Muốn Trở Thành Nữ Cường Nhân - Chapter 4

Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:40:53
Lượt xem: 580

Khi người khác kết hôn, một khoảnh khắc của mùa xuân đáng giá ngàn vàng.

Bùi Tư Việt, ông chủ khổ hạnh, ở lại thư phòng đến hai giờ sáng.

Tôi chu đáo đưa cho anh ấy món canh nấm hương và hạt sen.

Anh ấy bình tĩnh nói: "Em đi nghỉ ngơi trước đi. Sau khi làm việc xong anh sẽ ngủ trong phòng làm việc và sẽ không quấy rầy giấc ngủ của em."

Vừa nói, anh vừa lấy ra một chiếc thẻ màu đen đưa cho tôi: "Không giới hạn. em có thể mua bất cứ thứ gì bạn muốn."

Đây là muốn dùng tiền tống cổ tôi.

Nói không động tâm là giả nhưng tôi rất tham lam và muốn học cùng anh ấy.

Tuy kiếp trước tôi là một doanh nhân thành đạt nhưng tôi vẫn kém xa một người đứng trên đỉnh kim tự tháp như anh ấy.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Làm kẻ có tiền, sinh hoạt như phu nhân nhà giàu hơn một tháng.

Có tiền và có thời gian rảnh rỗi nhưng việc đó thực sự rất nhàm chán.

Tôi vẫn thích bộ dạng ở trên thương trường như cá gặp nước hơn, người khác có cho bao nhiêu tiền thì cũng không bằng bản thân có bản lĩnh nắm giữ tiền mình tự kiếm được.

Tôi nháy mắt tinh nghịch.

"Thức khuya làm việc rất có hại cho cơ thể, vì vậy hãy ăn chút gì đó đi rồi tiếp tục chiến đấu”

Bút máy đang ký trên tay Bùi Tư Việt hơi dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn tôi .

Tôi cười khúc khích,  đẩy tấm thẻ lại.

"Em biết anh cưới em vì ý của cha mẹ chồng. Anh có thể cho em tiền bạc và sự tôn trọng nhưng lại không thể cho em tình yêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doi-nay-chi-toi-muon-tro-thanh-nu-cuong-nhan/chapter-4.html.]

"Trùng hợp, em cưới anh cũng vì cha mẹ thúc giục, chúng ta có thể thỏa thuận hôn nhân, nếu đối phương tìm được tình yêu đích thực hoặc chán ghét thì có thể ly hôn bất cứ lúc nào."

"Nhưng em chỉ có một yêu cầu, đó là để em làm thư ký riêng cho anh trong ba tháng, đi theo học hỏi anh, cũng có thể nói với bên ngoài là đi tuần trăng mật.”

"Anh yên tâm, em rất hiểu quy tắc, ngoại trừ công việc, em sẽ tránh xa anh ba mét!"

Đối với một ông chủ cấp độ này, thà nói rõ ý định của mình còn hơn là tỏ ra kiêu căng.

Tôi đưa ra một lý do khiến anh ấy không thể từ chối nên anh ấy chỉ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

"Được rồi!"

"......"

Đi theo Bùi tổng, tôi ba ngày chín bữa, lần nào cũng đói.

Bởi vì anh ấy thực sự quá bận rộn, tổ chức vô số cuộc họp, phát triển vô số sản phẩm mới và đến vô số nhà máy.

Còn có bay vòng quanh thế giới để bàn chuyện hợp tác.

Ngay cả khi ăn anh ấy cũng ăn ít, còn toàn là đồ chay. Một người thích ăn thịt như tôi đã mất hết mỡ trẻ con và biến thành chiếc cằm nhọn.

Cuối cùng thì anh ấy cũng để ý tới và thuê cho tôi một trợ lý riêng và một đầu bếp.

Tôi ngượng ngùng từ chối: "Em là thư ký riêng của anh, đánh lớn như vậy không thích hợp."

Anh nhướng hàng mi dài, chậm rãi nói.

“Chỉ khi ăn no mới có thể làm việc tốt hơn. Tất cả công nhân đều được trợ cấp bữa ăn, không phải là đãi ngộ đặc biệt.”

Không trách anh ấy có thể tiếp tục đứng trên đỉnh kim tự tháp không ngã, đây thực sự là cách đối xử với nhân viên như con người.

Loading...