Đời Này, Chị Tôi Muốn Trở Thành Nữ Cường Nhân - Chapter 5
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:41:08
Lượt xem: 670
Mặc dù Bùi Tư Việt yêu thích công việc nhưng anh ấy cũng nghỉ một ngày vào cuối tuần.
Ngay khi tôi chuẩn bị đi ngủ một ngày để bổ sung năng lượng thì nhận được điện thoại của mẹ, bảo tôi về nhà ăn tối.
Tôi muốn từ chối nhưng tính toán hẳn chị tôi đã biết rằng công ty đang nợ nần chồng chất.
Ngủ không quan trọng bằng xem náo nhiệt.
Quả nhiên, vừa về đến nhà, tôi đã nghe thấy chị gái tôi chất vấn cha mẹ tôi với giọng điệu không mấy tốt đẹp.
"Cha mẹ, mấy năm nay hai người làm gì vậy hả? Một công ty êm đẹp vậy mà liên tiếp ba năm thua lỗ."
"Nợ hơn 4 tỷ, đến lương nhân viên cũng không trả nổi, ngân hàng còn ngừng cho vay."
“Một mớ hỗn độn lớn như vậy, các người muốn con làm sao bây giờ?"
Mẹ tôi trông có vẻ hối lỗi.
"Nghiên Khả, đừng lo lắng, cha mẹ nhất định sẽ giúp con kiểm soát tình hình, mẹ và cha con đã vay được tiền rồi."
Thực sự bất công.
Kiếp trước họ không hề giúp tôi trả nợ, họ chỉ nói rằng họ lớn tuổi, chịu nhiều áp lực và yêu cầu tôi phải tự mình tìm cách.
Khi đến lượt chị tôi, tình huống liền khác.
Nhưng đó cũng không phải vấn đề lớn, dù sao chị tôi cũng chỉ là một phế vật!
Chị gái tôi khịt mũi cáu kỉnh.
"Tốt nhất là hai người nên vay tiền càng sớm càng tốt, bên tài vụ đã nhiều lần thúc giục con trả lương và các khoản thanh toán, mặt mũi con bị ném đi sạch sẽ rồi."
Sau khi nhìn thấy tôi, chị ta càng nổi trận lôi đình: "Em gái, có phải mày đã biết công ty đang nợ nần không? Cố tình để tao thừa kế công ty tồi tàn này phải không?"
Tôi giả vờ ngoan ngoãn vô tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/doi-nay-chi-toi-muon-tro-thanh-nu-cuong-nhan/chapter-5.html.]
"Chị, chị đang nói cái gì vậy? Tại sao em không hiểu?"
Chị gái tôi nhìn kỹ vào mắt tôi, sau khi không phát hiện ra sơ hở nào, tức giận ném chiếc gối đi.
"Thật là phiền c.h.ế.t mất, trong nhà không ai bớt lo cả."
"Mày yêu cầu Bùi Tư Việt đầu tư vào công ty của tao, tạm thời năm tỷ là đủ rồi, nếu không đủ, tao sẽ nói chuyện với mày sau."
"Vấn đề này rất khẩn cấp, tài khoản phải được nhận trong vòng ba ngày, giờ mày mau về đòi tiền đi.”
Giọng điệu như lẽ đương nhiên này trực tiếp làm tôi bật cười.
Tôi mở miệng chỉ nói những điều vô nghĩa.
"Chị ơi, kể từ khi cưới, em chỉ gặp Bùi Tư Việt một lần. Đừng nói đến việc xin tiền, đến mặt còn không thấy."
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Đêm tân hôn, anh ấy ở thư phòng đến sáng sớm, lúc ấy em tức giận cãi nhau với anh ấy một trận, anh ấy liền không về nhà nữa. Thẻ ngân hàng anh ấy đưa cho em trước đó cũng bị đóng băng lại rồi."
"Bên ngoài đồn rằng anh ấy rất hào phóng, quả thực cũng chỉ là nói chuyện giật gân."
Nghe tôi phàn nàn như vậy, chị tôi bỗng thấy khá hơn không ít.
Bắt đầu mỉa mai nói: "Tao vốn tưởng rằng mày rất có năng lực, không nghĩ tới cũng chỉ có thế mà thôi, còn mong mày lấy được tiền từ Bùi Tư Việt, thật là mơ mộng hão huyền.”
"Quên đi, vẫn là mẹ cùng cha đi vay tiền đi, vay nhiều một chút, cục diện rối rắm kia không có năm tỷ thì không giải quyết được."
Tất nhiên còn không quên liếc nhìn tôi và nói với vẻ mặt ngạo mạn.
"Mặc dù công ty của tao hiện đang mắc nợ nhưng sẽ không lâu nữa tao sẽ lật ngược tình thế và trở thành một hào môn chân chính!”
Nụ cười trên môi tôi còn khó kìm nén hơn AK.
"Được, em tin chị gái, từ nhỏ đến lớn chỉ cần chị muốn làm điều gì đó thì không có gì là không thể làm được."
Sau khi tôi khen ngợi như vậy, đuôi chị ta lại vểnh lên.
Thật là một cái thùng rỗng kêu to!