Đông Phong Ngộ - Chương 1: Gặp lại
Cập nhật lúc: 2024-06-13 23:34:31
Lượt xem: 3,725
Lục Phương Trì từ nửa năm trước nhận lệnh tuần tra Giang Nam lục châu, đồng thời điều tra vụ án tham ô của quan muối. Hắn đi đến đâu, xử lý dứt khoát đến đó, bằng thủ đoạn cứng rắn như sấm sét mà diệt trừ sâu mọt quốc gia, lập nên đại công.
Lúc khải hoàn trở về, Bệ hạ ban thưởng rất nhiều.
Thế nhưng hắn lại ở trước mặt bá quan văn võ, cung kính quỳ xuống, nguyện ý dùng vạn phần ban thưởng để đổi lấy Bệ hạ ân xá cho một người.
Người đó chính là Tạ Du Tư, năm xưa là tài nữ vang danh thiên hạ, về sau bởi vì người trong tộc phạm tội mà bị liên lụy, bị đày vào Ngọc Đình Tư làm nô tì.
Anan
Lúc tin tức truyền đến, cả phủ trên dưới nhìn ta đều lộ ra ánh mắt phức tạp, có người lộ vẻ đồng tình, có người lại mang theo giễu cợt... Ta chung quy vẫn không thể nào che giấu bản thân trong câu chuyện oanh oanh liệt liệt của bọn họ.
Bệ hạ đã đồng ý thỉnh cầu của Lục Phương Trì, mọi người đều biết tiếp theo ta phải đối mặt với chuyện gì.
Lúc hắn mang Tạ Du Tư trở về, hạ lệnh cho người hầu trong phủ nghênh đón.
Dưới ánh mắt của mọi người, hắn đỡ Tạ Du Tư xuống xe ngựa, mày rậm ẩn chứa ý cười, xem nàng như trân bảo, biểu hiện sự coi trọng của hắn với tất cả mọi người, cũng càng biểu hiện địa vị của nàng với toàn bộ người trong phủ.
Vài năm gian khổ ở Ngọc Đình Tư, cũng không thể mài mòn khí chất phong hoa trên người nàng. Lúc nàng bước xuống xe ngựa, ta phảng phất như nhìn thấy nữ tử kinh diễm tuyệt trần năm xưa.
Hai người bọn họ sóng vai mà đứng, quả thực là một đôi đẹp như ngọc, xứng đôi vừa lứa.
Còn ta đứng ở nơi không xa, vậy mà lại là dư thừa.
Cho đến tận lúc này, hắn mới nói với ta trong lòng hắn vẫn luôn cất giấu một người, ngày đêm mong nhớ.
Nàng đi đến trước mặt ta, khẽ gật đầu, chỉ nói một câu: “Đã nhiều năm không gặp, phong thái của Khương cô nương vẫn như xưa, chỉ là không ngờ lần gặp lại này lại là tình cảnh như hôm nay…”.
Với sự thông minh của nàng ta, không có khả năng không đoán được.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Ta đã xuất giá, Tạ cô nương nên gọi ta là Lục phu nhân."
Lúc ta nói xong, ánh mắt của nàng ta có chút ảm đạm và lạc lõng, sau đó chuyển sang nhìn Lục Phương Trì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-phong-ngo/chuong-1-gap-lai.html.]
Trong mắt Lục Phương Trì xẹt qua một tia thương tiếc, lúc nhìn về phía ta tràn đầy chán ghét và trách cứ.
Hắn đang trách ta, trong mắt hắn chưa từng có ta - người vợ được gả cho hắn một cách quang minh chính đại.
Hắn nắm tay Tạ Du Tư vào phủ, cảnh cáo đám nha hoàn, bảo các nàng cẩn thận hầu hạ.
Mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, còn ta đứng tại chỗ, chỉ còn lại sự khó xử.
Hoàng hôn buông xuống, Tạ Du Tư đến gặp ta, chỉ là so với dáng vẻ ôn nhu ban ngày, lúc này nàng ta lại có thêm vài phần sắc bén.
Nàng ta từ hành lang đi tới, đã thay một thân y phục, trở lại bộ trang phục rực rỡ thời kì đỉnh cao của Tạ gia năm xưa.
Tấm vải nguyệt hoa thượng hạng này là Lục Phương Trì đã sớm chuẩn bị.
Nàng ta đánh giá cách bài trí trong sân của ta, dường như có rất nhiều cảm xúc.
Nàng ta hơi nhướng mày, trên mặt hiện lên vài phần giễu cợt, ngữ khí không tốt mà nói: “Nếu không có tai họa kia, người ở trong gian viện này hẳn là ta, người được gả cho ngươi trở thành Lục phu nhân cũng nên là ta, làm gì đến lượt ngươi chứ?”
Ta nhìn nàng ta giờ phút này nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chỉ cảm thấy buồn cười, nhiều năm mài giũa ở Ngọc Đình Tư, rốt cuộc cũng thay đổi tâm tính của nàng ta.
“Năm đó tài nữ nổi danh thiên hạ, thật sự coi trọng Lục Phương Trì xuất thân hàn môn sao? Lời nói dối trá, tự lừa mình dối người, nói nhiều như vậy, chẳng lẽ chính mình cũng tin sao?" Lời nói thẳng thắn của ta đã vạch trần sự giả dối của nàng ta, khiến trên mặt nàng ta hiện lên vài phần tức giận.
Lúc trước, nàng ta luôn mắt cao hơn đầu, tự phụ tài năng, những công tử nhà giàu có kia nàng ta đều chưa từng để vào mắt, huống chi là Lục Phương Trì.
Lúc bằng hữu tụ họp, nàng ta từng nhắc tới có một vị thư sinh hàn môn lên kinh ứng thí, không biết đã nghe thấy tiếng đàn của nàng ta ở nơi nào, liền coi nàng ta là tri âm, còn viết thơ tặng nàng ta. Nhưng mà lúc ấy nàng ta nhắc tới chuyện này, trên mặt tràn đầy trêu chọc chế giễu, chỉ cười nói người nọ đọc sách đến ngốc rồi, là tên ngốc đáng cười. Còn sự dây dưa nhiều lần của người nọ khiến nàng ta cảm thấy chán ghét.
Lúc đó mọi người chỉ xem như chuyện cười, nghe xong liền thôi, lại không ngờ tên thư sinh ngốc nghếch trong miệng Tạ Du Tư lại là Lục Phương Trì.
Sau một lúc lâu, nàng ta mới khẽ rũ mắt, rất chắc chắn mà nói: “Vậy thì đã sao? Hắn tin là đủ rồi.”
Đúng là Lục Phương Trì tin rồi, tin Tạ Du Tư có tình ý với hắn.