Đông Phong Ngộ - Chương 2: Hưu Thư
Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:35:59
Lượt xem: 2,942
Lúc Lục Phương Trì đặt tờ hưu thư trước mặt ta, ta cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là trong lòng lạnh lẽo.
Con người ta cả đời đều đang theo đuổi thứ mà lúc còn trẻ không có được.
Tạ Du Tư đối với Lục Phương Trì mà nói chính là sự tồn tại như vậy.
Sự kinh diễm và chấp niệm thời niên thiếu của hắn đều đặt hết lên người nàng ta.
Anan
Thời gian qua đi, tình thế thay đổi, hắn không còn là thư sinh hàn môn nghèo túng lúc trước, đã là Thượng thư lệnh. Mà Tạ Du Tư cũng không còn là đóa hoa danh giá cao không thể với tới, ngược lại cần hắn cứu rỗi, nửa đời sau phải dựa vào hắn mà sống.
Hiện giờ hắn nắm quyền trong tay, hắn đang bù đắp tiếc nuối thời niên thiếu, thành toàn chấp niệm lúc trước.
Thế nhưng hắn đã quên mất con đường lúc đến.
“Giang Đàn Âm, chúng ta hòa ly đi. Du Tư ở Ngọc Đình Tư chịu hết khổ sở, chính sự nhớ nhung ta đã chống đỡ nàng ấy đi đến ngày hôm nay, ta không thể phụ nàng ấy. Ngươi ở lại một ngày, thân phận của nàng ấy liền khó xử thêm một ngày." Những lời Lục Phương Trì nói ra thật lạnh lùng biết bao.
“Chuyện hôn sự này đều tuân theo phụ mẫu chi mệnh, lời mai mối se duyên, hơn nữa lúc trước chính ngươi tự mình đến cửa cầu hôn, vậy lúc đó sao không nhắc tới tình ý cảm động trời đất của ngươi đi? Ngươi lúc đó bất quá cũng chỉ là một thư sinh hàn môn mới thể hiện chút tài năng, phụ thân ta không hề ghét bỏ ngươi xuất thân thấp hèn, ngược lại còn thưởng thức tài hoa của ngươi, ra sức nâng đỡ. Hiện giờ ngươi đã leo lên vị trí cao, mới nói không thể phụ lòng nàng ta, vậy còn ta?” Ta chỉ cảm thấy hàn ý từ đáy lòng trào dâng, thế nhưng trong mắt hắn chỉ có sự mất kiên nhẫn.
Bây giờ hắn đã là người có chức có quyền, mà phụ thân ta lại bệnh nặng qua đời, Giang gia đối với hắn đã vô dụng, xem ra đây cũng là lý do hắn có thể không chút cố kỵ mà trở mặt.
Hắn tiến về phía ta một bước, trong mắt tràn đầy hàn ý: “Đừng nhắc tới chuyện cũ nữa, ta chán ghét những ngày tháng bị người ta ức hiếp, bị người ta khinh thường kia. Nhiều năm qua, ta từng bước mưu tính, leo lên vị trí cao, là vì bản thân ta, cũng là vì Du Tư. Còn ngươi, chỉ là đá kê chân mà thôi."
Cuối cùng hắn cũng không giả vờ nữa rồi.
Ta cười nhạo một tiếng, trong lòng trào dâng cảm xúc: “Thật đáng tiếc, phụ thân ta khen ngươi tài học xuất chúng, có cốt cách kiêu ngạo của người xuất thân hàn môn, không ngờ cũng chỉ là kẻ trèo cao, còn vong ân phụ nghĩa, trở mặt vô tình…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-phong-ngo/chuong-2-huu-thu.html.]
Ta tự nhận đã làm tròn bổn phận của một người vợ, quản lý việc nhà, quán xuyến mọi việc, hầu hạ trưởng bối…
“Tờ hưu thư này là để giữ lại chút thể diện cho ngươi, cũng coi như là niệm tình Giang gia đã từng nâng đỡ. Nếu như ngươi không biết điều, đệ đệ vừa mới vào triều của ngươi, con đường làm quan sau này nhất định sẽ không thuận lợi."
Câu này của hắn, mày rậm nghiêm nghị, trong giọng nói tràn đầy hàn ý bức người.
Ta đột nhiên ngẩng phắt đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Ngươi dùng tiền đồ của hắn để uy h.i.ế.p ta sao?”
Khóe miệng hắn nhếch lên, tạo thành độ cong khó phân biệt vui hay buồn, thản nhiên nói: “Có lẽ không chỉ là tiền đồ đâu."
Lời nói theo gió bay đi, ta đã nghe ra sự lạnh lùng vô tình trong lời nói của hắn.
Ta và hắn sóng vai đứng dưới gốc cây hoa quỳnh, gió nổi lên, ta thẫn thờ một lúc, sau đó nói: “Sao phải như vậy? Gặp nhầm người, ta cũng sẽ không dây dưa không dứt..."
Từ khoảnh khắc hắn ở trước mặt bá quan văn võ xin Bệ hạ ân xá cho Tạ Du Tư, ta đã biết sẽ có ngày hôm nay.
“Tất cả những thứ ta mang đến Lục gia, ta đều muốn mang đi."
Giây phút ta nói ra câu này, lại có chút nhẹ nhõm.
“Được." Hắn không kịp chờ đợi mà đáp ứng.
“Tài sản, khế đất khế nhà do ta quản lý, ta muốn mang đi một nửa. Sau này, ngươi ở trong triều cũng không được làm khó dễ Giang Trần."
Hắn im lặng một lúc lâu sau đó mới gật đầu đồng ý, để dọn sạch chướng ngại cho Tạ Du Tư, hắn tự nhiên sẽ không so đo những chuyện nhỏ nhặt này.