Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đông Phong Ngộ - Chương 11.2, 12

Cập nhật lúc: 2024-06-13 23:48:35
Lượt xem: 3,626

Ngày đó hắn làm Lãm Nguyệt bị thương nặng, còn nói những lời sỉ nhục kia, lúc trước ta còn tưởng rằng hắn thật sự bị Tạ Du Tư che mắt.

 

Hiện giờ xem ra, từ đầu đến cuối, hắn chỉ đang diễn kịch, chỉ là vì muốn Tạ Du Tư tin rằng hắn bởi vì một khúc đàn kia mà nhớ mãi không quên nàng ta.

 

Hai người bọn họ đều “Mượn đao g.i.ế.c người”, đấu đá lẫn nhau, cho đến tận ngày hôm nay.

 

Vì để củng cố quyền vị, hắn cái gì cũng có thể từ bỏ. Ta và hắn là vợ chồng một hồi, rốt cuộc cũng chỉ là vật hi sinh trong kế hoạch của hắn.

 

Lần này, hắn c.h.é.m g.i.ế.c loạn thần, xứng đáng là người có công lớn nhất.

 

Cả triều dã, không ai là không ca tụng, đều nói hắn có dũng có mưu, vì để loại bỏ loạn thần mà “Dĩ độc trị độc”, mưu tính nhiều năm, vây bắt toàn bộ đồng đảng của Tề vương.

 

Bệ hạ vội vàng triệu hắn hồi kinh, ban thưởng rất nhiều, trong lúc nhất thời nổi bật vô cùng.

 

Chương 12: Triệu hồi tiến kinh

 

Vừa vặn lúc này sứ thần các nước đều tụ tập ở kinh thành, dâng tấu chương, thương lượng chuyện thông thương buôn bán.

 

Bệ hạ muốn mở yến tiệc ở triều dương đài, đồng thời hạ chỉ triệu ta hồi kinh dự tiệc.

 

Lãm Nguyệt không khỏi lo lắng cho ta, sợ rằng ở kinh thành có quá nhiều người có ý đồ xấu với ta.

 

Ta nhìn nàng ấy một cái, thản nhiên nói: “Hiện giờ đã khác xưa rồi, ta tự có chỗ đứng của mình, huống chi sứ thần Đông La đã vào kinh rồi, Bệ hạ đang là lúc cần dùng người, tự nhiên sẽ coi trọng ta, chuyện cũ năm xưa cho dù có bị vạch trần, thì đã sao? Bây giờ, ta tự mình gây dựng, đứng vững ở Vân Châu, có nền móng vững chắc, ai dám động vào ta chứ?”

 

Ta bảo Lãm Nguyệt thu dọn hành lý, nhanh chóng xuất phát.

 

Lần nữa trở về kinh thành, nhìn kỹ lại sự phồn hoa của đất kinh đô, lại giống như cách một đời.

 

Trên đường cái ngõ nhỏ bàn tán đều là chuyện Lục Phương Trì c.h.é.m g.i.ế.c Tề vương, loại trừ loạn đảng.

 

Nghe nói, Tạ Du Tư đã bị nhốt vào trong ngục, chờ sau khi mùa thu kết thúc sẽ cùng đồng đảng bị xử trảm.

 

Lần này trở về, tâm cảnh của ta đã khác xưa rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-phong-ngo/chuong-11-2-12.html.]

 

Tiết Thanh Dao sáng sớm liền phái người đến nghênh đón, thế nhưng ta không có trở về Giang gia, mà ở một tòa trạch viện khác.

 

Bọn họ liền vội vàng chạy đến phủ đệ mới của ta, chỉ thấy nàng ta tươi cười rạng rỡ, ra sức lấy lòng: “Xưa nay mọi người đều nói tỷ tỷ thông minh, rất có tài hoa, nếu là nam tử, nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn, hiện giờ thật sự là ứng nghiệm rồi. Ta ở tận kinh thành cũng nghe nói đến danh tiếng của tỷ tỷ, người người đều khen Vân Châu có một nữ tử kỳ lạ, mở đường buôn bán trên biển, khiến các phú thương ở Vân Châu cúi đầu, được người đời xưng là truyền kỳ trên biển, không ngờ lại là tỷ tỷ, hiện giờ lại được Bệ hạ coi trọng, triệu tỷ tỷ vào cung tham gia yến tiệc bốn nước, thật sự là vô cùng vinh quang. Lục đại nhân lại càng lập được đại công, nếu hai người có thể “bỏ qua hiềm khích lúc trước”, chẳng phải là chuyện vui mừng khôn xiết sao?"

 

"Trước khinh sau trọng, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt, đuổi ra ngoài."

 

Ta không chút lưu tình lên tiếng, đám người hầu liền trực tiếp đuổi nàng ta ra ngoài.

 

Trên yến tiệc bốn nước, sứ thần các nước đều tụ tập đông đủ.

 

Anan

Vị trí của ta là được cố ý sắp xếp, tự có người của nội thị dẫn đường cho ta.

 

Lúc ta ngồi xuống, ánh mắt xung quanh lập tức tập trung về phía này, có người dò xét quan sát, có người thì thầm to nhỏ, cũng có người cười khẽ ra hiệu…

 

Yến tiệc bắt đầu, không gì khác hơn là lời chào hỏi khách sáo giữa hoàng đế và sứ thần, mọi người nhao nhao phụ họa theo.

 

Lúc sứ thần Đông La nhắc tới con đường buôn bán trên biển và chuyện hai nước thông thương, ánh mắt hoàng đế nhìn về phía ta, cao giọng nói: “Mọi người đều biết, Vân Châu Trục Phong Đường giỏi kỹ thuật đóng tàu, đã từng nhiều lần dẫn dắt đội buôn bán Vân Châu ra khơi, mở đường buôn bán trên biển, hiện giờ Đại Ứng triều ta và Đông La thông thương buôn bán với nhau, là kế sách có lợi cho quốc gia, lợi cho dân chúng, trẫm tự nhiên là vui mừng nhìn thấy. Giang gia chủ lập được đại công, trẫm tự có trọng thưởng."

 

Trong lúc nhất thời, các loại ánh mắt đều đổ dồn về phía này.

 

Ta đứng dậy hành lễ: “Đa tạ Bệ hạ."

 

Lời này vừa nói ra, chính là đang nói hắn đã thừa nhận thân phận của ta, ta hiện giờ đứng ở chỗ này, không phải là nữ nhi nhà ai, cũng không phải là thê tử của ai. Ta chỉ là ta, là Giang Đàn Âm tự tay thành lập Vân Châu Trục Phong Đường, mở đường buôn bán trên biển.

 

Hiện giờ muốn mở đường buôn bán trên biển, đạt thành mục đích thông thương buôn bán, chính là không thể rời khỏi Giang gia. Bệ hạ cũng không ngại cho ta thêm vài phần vinh quang, mượn cơ hội này để khiến mọi người kiêng dè.

Năm đó ta bị Lục gia vứt bỏ, trở về Giang gia lại bị Tiết Thanh Dao đuổi ra khỏi cửa. Hiện giờ trở về, liền không còn là người mà bọn họ có thể tùy ý sỉ nhục nữa.

 

Muốn hoàn toàn mở thông con đường buôn bán trên biển giữa Đại Ứng triều và Đông La, cần phải dựa vào kỹ thuật đóng tàu hùng mạnh của Giang gia, hơn nữa còn cần mượn kinh nghiệm buôn bán trên biển mà Giang gia đã dày công tìm kiếm được, dù sao đường biển nguy hiểm, thời tiết khó đoán.

 

Người đời đều biết Vân Châu Giang thị có kỹ thuật đóng tàu tiên tiến nhất, có thủy thủ quen thuộc với tình hình vận chuyển trên biển do chính tay bồi dưỡng, lại có đội buôn bán trên biển giàu kinh nghiệm, đã từng ra biển nhiều lần, bọn họ thông thạo ngôn ngữ, văn tự của Đông La, quen thuộc với quy tắc kinh doanh buôn bán ở đó…

 

Mà những chuyện này, cũng không phải là có thể làm được trong thời gian ngắn.

Loading...