Đông Phong Ngộ - Chương 10.2, 11.1
Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:47:25
Lượt xem: 3,660
Nếu hai nước thông thương, triều đình ủng hộ buôn bán trên biển, Trục Phong Đường nhất định sẽ còn hơn xưa, sẽ không chỉ giới hạn ở Vân Châu nữa.
Ánh mắt hắn như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Ngươi so với lúc trước… Đã khác biệt rất nhiều rồi."
“Có lẽ cũng không phải là khác với lúc trước, mà là đến tận lúc này ngươi mới bắt đầu nhìn thẳng vào ta. Còn về chuyện hỗ trợ vận chuyển trên biển, thành lập nha môn thông thương, Giang gia nhất định sẽ dốc toàn lực phối hợp.” Ta trầm giọng nói.
“Đa tạ." Giọng hắn hơi dừng lại, dường như muốn nói lại thôi.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, mời Lục đại nhân trở về cho. Mọi chuyện sau này, sẽ do Hàn Diệp hỗ trợ xử lý.” Giọng ta lạnh nhạt, không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn nữa.
Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt như mất mát mà nói: “Ngươi bài xích việc nhìn thấy ta như vậy sao? Ngay cả một câu thừa cũng không muốn nói.”
“Từ khoảnh khắc tờ hưu thư kia được ký, ngươi và ta nên phân rõ giới hạn."
Nghe vậy, sắc mặt hắn biến đổi mấy lần, cuối cùng là ảm đạm: “Chờ đến lúc thích hợp, ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi.”
Trong mắt hắn lóe lên một tia giãy giụa và bất đắc dĩ.
Chương 11: Tin tức kinh thành
Thượng thư lệnh tự mình đến đây, tin tức này truyền đi rất nhanh, người người đều biết lần này triều đình rất coi trọng chuyện vận chuyển trên biển.
Mà thái độ của ta cũng đại diện cho thái độ của các thương nhân vận chuyển trên biển ở Vân Châu, tự nhiên sẽ dốc toàn lực phối hợp, phiền phức trong chuyến đi này của hắn liền giảm đi một nửa.
Từ đó hắn ở lại nha môn, thế nhưng cũng có người điều tra ra được chuyện cũ giữa chúng ta.
Lúc lời đồn đại lần nữa ập tới, mọi người đều ồ lên kinh ngạc.
Người đời khiếp sợ khi biết được người giàu nhất Vân Châu hiện giờ, truyền kỳ trên biển lại là người phụ nữ bị Lục gia ruồng bỏ năm xưa. Lãm Nguyệt và Hàn Diệp lo lắng ta vì lời đồn đại mà khổ sở, hạ lệnh cho người trong viện không được phép thảo luận chuyện cũ. Thế nhưng ta đã đi đến ngày hôm nay, sao có thể sợ hãi lời đồn đại nữa chứ.
Trong những lời xì xào bàn tán kia, Lục Phương Trì lại không thấy bóng dáng, hắn dường như lặng lẽ rời khỏi Vân Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-phong-ngo/chuong-10-2-11-1.html.]
Lần này hắn đến đây rầm rộ như vậy, lại lặng lẽ rời đi, cũng không biết sau lưng rốt cuộc đang che giấu bí mật gì.
Ánh mắt hắn ngày đó rất phức tạp, dường như có quá nhiều lời muốn nói chôn giấu trong lòng, u ám không thể nói ra.
Một tháng sau, tin tức truyền đến.
Tề vương ở đất phong là Trạch Châu chiêu mộ binh mã riêng, nuôi dưỡng ám vệ, có ý đồ soán ngôi, chứng cứ xác thực, đã bị Thượng thư lệnh Lục Phương Trì tự tay c.h.é.m chết.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, Lục Phương Trì rầm rộ nhận thánh chỉ đến đây, chỉ là đang chuyển di tầm mắt, mục đích cuối cùng của hắn lần này không phải là Vân Châu, mà là Trạch Châu gần Vân Châu. Mũi nhọn nhắm thẳng vào, chính là Tề vương đã nuôi dưỡng dã tâm từ lâu.
Đi đường Vân Châu, chẳng qua chỉ là che mắt. Chỉ là vì để cho Tề vương lơi lỏng cảnh giác, g.i.ế.c hắn một cách bất ngờ.
Mà lời đồn đại bất ngờ giữa ta và hắn, cũng bị hắn lợi dụng, trở thành trợ lực cho hắn.
Chuyện khiến người ta bất ngờ nhất chính là vụ án này lại liên quan đến vụ án năm xưa của Tạ gia.
Chân tướng đã rõ, cả nhà Tạ gia đều là người của Tề vương, năm đó càng là vứt bỏ xe để bảo vệ tướng, gánh tội danh hối lộ, kết bè kết đảng cho Tề vương, để Tề vương thoát khỏi liên quan, được bảo toàn.
Anan
Thế nhưng người có thể khiến Lục Phương Trì tìm được chứng cứ, đồng thời chứng minh Tề vương mưu phản, lại là Tạ Du Tư.
Mấy năm nàng ta làm nô tỳ ở Ngọc Đình Tư, vẫn luôn được Tề vương chiếu cố. Sau khi rời khỏi Ngọc Đình Tư, càng là cấu kết với Tề vương, truyền tin tức cho hắn ta.
Ta dường như hiểu được câu nói “Muốn đoạt lại tất cả những gì đã mất” của nàng ta ngày đó. Nàng ta chưa từng quên thù hận của Tạ gia, ở bên cạnh Lục Phương Trì, chỉ là vì muốn trở thành tai mắt của Tề vương, chờ thời cơ hành động.
Mà Lục Phương Trì vẫn luôn biết rõ, hắn biết Tạ Du Tư nhẫn nhịn tính kế, biết nàng ta tiếp cận là có mục đích khác, thế nhưng hắn lại lựa chọn “Dĩ độc trị độc”, lựa chọn thuận thế mà làm, mặc kệ quân cờ này ở bên cạnh mình.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ xuyên qua cành lá, ánh sáng loang lổ, ảm đạm như sương, tay ta đang để trong tay áo nắm chặt lại, trong phòng rõ ràng rất ấm áp, thế nhưng ta lại như rơi vào hầm băng, tứ chi lạnh lẽo.
Hắn hòa ly với ta, từng bước ép buộc, chỉ là vì để màn kịch này có thể chân thật hơn một chút, cho đến khi có thể khiến Tạ Du Tư tin tưởng, buông lỏng cảnh giác.
Lời nói dối cái gọi là một khúc đàn trên lầu Đăng Vân kia khiến hắn xem nàng ta là tri âm, rốt cuộc là đang lừa ai?