Đông Phong Ngộ - Chương 6.2, 7.1
Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:41:18
Lượt xem: 3,184
Nhanh như vậy đã không nhịn được nữa sao? Đã bắt đầu trắng trợn thèm muốn rồi.
Nha hoàn phía sau Tiết Thanh Dao chặn đường đi, nàng ta cười nhạo nói: “Còn tưởng mình là Lục phu nhân sao? Sau này phải nương nhờ người khác, liền cất cái giá của ngươi đi. Hôm nay ngươi không giao, liền không được vào.”
Ta nhìn Lãm Nguyệt đang cố nén đau đớn, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Thế nhưng đám nha hoàn bà bà kia dưới sự ra hiệu của Tiết Thanh Dao, hung dữ chặn đường đi.
Vết thương của Lãm Nguyệt cần phải được chữa trị càng sớm càng tốt, lúc này không thích hợp tiếp tục giằng co, ta dìu Lãm Nguyệt đi ra ngoài.
Mà giọng nói chói tai của nàng ta lập tức vang lên: “Hôm nay ngươi chỉ cần bước ra khỏi cửa này, chính là tự nguyện rời khỏi Giang gia, sau này đừng hòng bước vào Giang gia thêm một bước nào nữa."
Bước chân ta hơi dừng lại, lại không hề quay đầu.
Phía sau, cửa lớn Giang phủ đóng sầm lại.
Giang gia, rốt cuộc không phải là nơi để ta ở lâu dài.
Chương 7: Gặp lại ân nhân
Ta và Lãm Nguyệt tạm thời ở tại một quán trọ, ta tìm đại phu đến khám chữa cho nàng ấy, tĩnh dưỡng nhiều ngày, cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Thế nhưng nàng ấy lại tràn đầy lo lắng nói: “Tiểu thư rời khỏi Giang gia, ngày sau phải làm sao bây giờ?"
Ta ngồi bên cửa sổ suốt một đêm, suy nghĩ câu trả lời.
Cho dù mẫu thân có ý muốn bảo vệ ta, thế nhưng ta ở lại Giang gia, nương nhờ người khác, cũng không phải là kế lâu dài, còn sẽ khiến trong nhà bất hòa, mâu thuẫn thường xuyên xảy ra.
Có lẽ, buông bỏ quá khứ, mới có thể có cuộc sống mới.
“Lãm Nguyệt, người đã bỏ ta, ta không thể giữ! Từ nay về sau, Lục gia và Giang gia đều không thể ràng buộc ta được nữa."
Nàng ấy vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời ta, cho đến khi chúng ta ngồi trên xe ngựa đi về phía nam.
Tài sản mang từ Lục gia và những người hầu kia, ta đều không mang về Giang gia, mà sắp xếp ở nơi khác, đây chính là thứ mà Tiết Thanh Dao từng bước ép buộc muốn có được.
Ngày ta rời khỏi kinh thành, vừa vặn nhìn thấy màu đỏ rực rỡ chói mắt của Lục gia, tiếng chiêng trống rộn ràng, náo nhiệt vô cùng, các gia tộc danh giá trong kinh đều đến chúc mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-phong-ngo/chuong-6-2-7-1.html.]
Sự náo nhiệt như vậy dường như càng làm nổi bật sự chật vật lúc ta rời đi.
Chúng ta một đường đi về phía nam, tiến vào địa phận Vân Châu.
Vân Châu gần biển, nhìn về phía xa là Đông La.
Ta dẫn nàng ấy đi vào một tòa trạch viện, trên tấm biển ở cửa viết hai chữ “Giang phủ” thật to.
Đám nha hoàn đứng thành hai hàng, cung kính cúi đầu, quản gia tươi cười nghênh đón.
Lãm Nguyệt vẻ mặt hoang mang và nghi ngờ, bất an nhìn ta.
Ta nắm tay nàng ấy, chậm rãi bước vào: “Đây sẽ là nhà mới của chúng ta, không cần phải chịu sự khống chế của bất kỳ ai nữa."
Nàng ấy vừa mừng vừa sợ, kích động đến mức không biết nên nói gì.
Mãi cho đến một ngày sau, nàng ấy mới tiếp nhận được sự chấn động to lớn này, nàng ấy không dám tin chủ nhân đứng sau Trục Phong Đường của Vân Châu Giang thị lại là ta.
Lãm Nguyệt không biết chữ, thư từ qua lại nàng ấy chỉ phụ trách truyền đạt, càng không biết nội dung bên trong, bây giờ đột nhiên biết được, tự nhiên cần thời gian để tiếp nhận.
Mọi người đều biết Vân Châu Giang thị là nhà buôn bán, mấy năm trước thành lập Trục Phong Đường, dựa vào đóng tàu vận chuyển trên biển mà phát đạt, gia chủ chưa từng lộ diện, vẫn luôn do đại quản sự Hàn Diệp xử lý mọi việc. Những chuyện này tự nhiên rất khó liên hệ với ta.
Cho đến khi Hàn Diệp xuất hiện trước mắt, Lãm Nguyệt vẻ mặt kinh hỷ, kích động nói: “Đây chẳng phải là thiếu niên mà người năm đó ban tặng cho một khoản tiền lớn sao?"
Ta cười khẽ: “Không phải thiếu niên."
Hàn Diệp tiếp lời: “Để thuận tiện cho việc hành sự, ngày thường ta đều giả trang nam tử."
Ta ngày trước cho nàng ấy một số tiền lớn, ban đầu chỉ là tiếc tài, về sau hy vọng nàng ấy có thể tận dụng cho ta.
Mấy năm trước, lúc ta quản lý tài sản của Lục gia, liền phát hiện ra ưu thế vận chuyển trên biển của Vân Châu, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt, lúc này mới có sự tồn tại của Trục Phong Đường. Thế nhưng muốn mở rộng con đường buôn bán trên biển, nhất định phải có kỹ thuật đóng tàu thật tốt, dùng để vận chuyển hàng hóa.
Mà Hàn Diệp đối với việc đóng tàu, rất có thiên phú, nàng ấy bị gia tộc vứt bỏ, ta liền cho nàng ấy nơi ăn chốn ở, còn để nàng ấy phát huy sở trường.
Thế nhưng lúc đó ta chỉ nghĩ là muốn giúp Lục Phương Trì thêm một phần trợ lực, vốn định chờ đến lúc có chút thành tựu, sẽ để hắn dâng tấu chương xin ý kiến về con đường buôn bán trên biển với triều đình.
Lại không ngờ, hiện giờ đã trở thành đường lui của chính mình.
Anan