Đông Phong Ngộ - Chương 5.2, 6.1
Cập nhật lúc: 2024-06-13 23:39:10
Lượt xem: 2,917
Trong mắt bà ấy mang theo vài phần bất đắc dĩ, chỉ thấp giọng nói: “Là Phương Trì có lỗi với con, nhưng mà ta hy vọng con đừng oán hận nó."
Ta không đáp lời, oán hay không oán hận không phải là chuyện có thể nói rõ ràng trong một câu.
Bà ấy thở dài một hơi, sau đó nói: “Nó từ nơi thấp bé đi đến vị trí ngày hôm nay, trong lòng đã không còn bao nhiêu sơ tâm nữa, mà cô nương Tạ gia kia chính là chấp niệm của nó năm xưa. Lễ hội hoa đăng năm Khánh Hòa thứ bảy, nó bị người ta làm nhục, bài xích, buồn bực không vui, từng nghe thấy một khúc đàn dưới lầu Đăng Vân, chính là do cô nương Tạ gia kia đàn, một khúc đàn giải khai tâm tình uất ức buồn bực trong lòng nó, thức tỉnh ý chí của nó, nó xem nàng ấy là tri âm, nghĩ hết mọi cách, chỉ vì gặp nàng ấy một lần. Đó là lần hiếm hoi ta thấy nó vui vẻ như vậy.”
Ta hơi nhíu mày, lễ hội hoa đăng năm Khánh Hòa thứ bảy, một khúc đàn trên lầu Đăng Vân…
Lục lão phu nhân rời đi, Lãm Nguyệt trợn to hai mắt, truy hỏi ta: “Lễ hội hoa đăng năm Khánh Hòa thứ bảy, người gảy đàn trên lầu Đăng Vân không phải là Tạ cô nương, mà là tiểu thư sao? Ngày đó người lẻn ra khỏi phủ, còn bảo Tạ cô nương che giấu giúp…”
Lễ hội hoa đăng năm Khánh Hòa thứ bảy, một khúc đàn trên lầu Đăng Vân, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân khiến hắn nhớ mãi không quên Tạ Du Tư sao?
Thế nhưng ngày đó, là ngày ta vui vẻ nhận được cây đàn Phượng Vũ.
Anan
Chương 6: Tin tức tái hôn
Tin tức Lục Phương Trì nghênh cưới Tạ Du Tư truyền khắp triều dã, trong những lời đồn đại của người đời, ta trở thành người phụ nữ bị Lục gia vứt bỏ.
Nghe nói Lục Phương Trì vì chuẩn bị hôn lễ lần này, đặc biệt sai mười tám thợ thêu giỏi nhất Giang Nam may y phục cho Tạ Du Tư, giá y của nàng ta sẽ được thêu bằng mười tám loại kỹ thuật, lộng lẫy hoa lệ.
Vốn dĩ đang đứng mũi chịu sào, thế nhưng ta lại không thể không đến Lục phủ một chuyến.
Chỉ vì quản gia nhắn tin nói Lãm Nguyệt tự ý xông vào Lục phủ, Lục Phương Trì hạ lệnh muốn đánh c.h.ế.t nàng ấy.
Lúc ta vội vàng chạy đến, eo của Lãm Nguyệt đã thấm đẫm máu, thế nhưng nàng ấy vẫn một tiếng lại một tiếng khóc lóc kêu gào: “Cô gia, người gảy đàn trên lầu Đăng Vân vào lễ hội hoa đăng năm đó không phải là Tạ cô nương, mà là tiểu thư nhà chúng ta, Tạ cô nương căn bản không phải người mà người muốn tìm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-phong-ngo/chuong-5-2-6-1.html.]
Nàng ấy gào khóc thảm thiết, còn tim ta như bị d.a.o cắt.
Nàng ấy bị thương rất nặng, ta nhào tới chắn trước người nàng ấy, cây gậy kia giơ lên cao không kịp dừng lại, ta cũng đành phải chịu đựng.
Trên mặt Tạ Du Tư thoáng qua vẻ ngưng trọng và lạnh lùng, nàng ta nhìn chằm chằm Lục Phương Trì, quan sát sự thay đổi trên nét mặt hắn.
Lãm Nguyệt cũng tràn đầy hy vọng nhìn Lục Phương Trì, thế nhưng trên mặt hắn chỉ có lạnh lùng, cười nhạo nói: “Vô lý, ngày đó chính mắt ta nhìn thấy Du Tư từ trên lầu Đăng Vân đi xuống, sao có thể nhận sai? Đúng là hai người các ngươi chủ tớ đồng lòng, ý đồ mạo nhận, cho rằng thủ đoạn hèn hạ như vậy là có thể khiến ta hồi tâm chuyển ý sao?”
Hắn không tin, lời nói lạnh lùng kia từng chút từng chút đánh nát hy vọng của Lãm Nguyệt, cũng triệt để nghiền nát tình nghĩa vợ chồng giữa ta và hắn.
Hắn đưa tay chỉ vào ta, lần nữa lên tiếng: “Đặc biệt là ngươi, tự cho mình học được vài ngày âm luật, liền có thể thay thế Du Tư sao? Đông Thi múa rìu, thật sự buồn cười, ngươi dựa vào cái gì mà so sánh với nàng ấy? Mang người của ngươi cút đi!"
Lục Phương Trì phẩy tay áo rời đi, sự tin tưởng và thiên vị của hắn khiến vẻ căng thẳng trên mặt Tạ Du Tư biến mất không còn một mảnh, nàng ta nhìn ta, vẻ mặt không sợ hãi mà nói: “Thật là một kẻ tự cho mình là trung tâm, đáng tiếc hắn lại không tin."
Ta dìu Lãm Nguyệt toàn thân đầy thương tích đi ra khỏi Lục phủ, nhìn thấy vết m.á.u trên y phục của nàng ấy, tức giận trước nay chưa từng có quấn quanh tim ta, dường như có hận ý đang lan tràn.
Đến tận ngày hôm nay, ta mới thấy rõ sự lạnh lùng vô tình của Lục Phương Trì.
Nếu như ta đến muộn một bước, có lẽ hôm nay Lãm Nguyệt đã lành ít dữ nhiều…
Ta đưa nàng ấy trở về Giang gia, thế nhưng đập vào mắt chính là vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường của Tiết Thanh Dao: “Ai cũng nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, thế nhưng Lục đại nhân này lại không hề nhớ chút tình nghĩa nào. Trước kia đều nói tỷ tỷ thông minh, thế nhưng hiện giờ chẳng phải vẫn là người phụ nữ bị vứt bỏ sao? Có thể thấy thông minh cũng vô dụng. Sau này nếu muốn ở lại trong phủ cũng không phải là không được, chỉ cần tỷ tỷ giao toàn bộ tài vật mang từ Lục gia ra sung vào kho, như vậy sinh hoạt thường ngày tự nhiên sẽ được cung cấp đầy đủ, dù sao thì ngày tháng sau này còn dài, cũng không có nhiều bạc như vậy để nuôi người rảnh rỗi…”
Nàng ta vừa nói, vừa mân mê móng tay vừa mới sơn.