Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đông Phong Ngộ - Chương 9.2, 10.1

Cập nhật lúc: 2024-06-13 23:46:37
Lượt xem: 3,280

Sau này, Giang gia liền có thể nắm giữ huyết mạch của con đường buôn bán trên biển, hoàn toàn nắm giữ quyền lên tiếng trong thương giới Vân Châu. Con đường buôn bán trên biển cũng sẽ bởi vì có những người này tham dự mà dần dần phát triển, có ảnh hưởng rất lớn.

 

Ra biển cần phải dùng đến tàu chở hàng của Giang gia, cũng cần đội buôn bán giàu kinh nghiệm của Giang gia đi theo bảo vệ, mà đây chính là một khoản thu nhập kếch xù.

 

Chi tiết khế ước được công bố, người đến lui tấp nập, rất nhiều thương nhân ở Vân Châu tham gia.

Anan

 

Giang gia đã không còn bị chèn ép, bài xích như trước kia.

 

Việc buôn bán trên biển dần dần đi vào quỹ đạo, thương nhân Vân Châu nổi tiếng khắp nơi, thương nhân rải rác ở Đông La thường xuyên đi theo đội buôn bán của Vân Châu đến đây buôn bán qua lại.

 

Thời gian vội vàng trôi qua, trong nháy mắt đã ba năm, Giang gia cũng dần dần trở thành “truyền kỳ trên biển” trong miệng người đời.

 

Ta dường như đã quên mất tháng ngày ở kinh thành, nghĩ kỹ lại, như đã là chuyện kiếp trước.

 

Thế nhưng có một người đến, khiến ta lại nhớ tới chuyện cũ ở kinh thành.

 

Vận chuyển trên biển ở Vân Châu nổi tiếng khắp nơi, việc buôn bán riêng trên biển cũng nhận được sự quan tâm của triều đình.

 

Trong triều khuyến khích buôn bán trên biển, muốn thiết lập nha môn ở Vân Châu, để thông thương với Đông La, đặc biệt phái đại thần trong triều đến đây khảo sát xử lý.

 

Thế nhưng ta không ngờ tới, người nhận lệnh đến đây lại là Lục Phương Trì.

 

Chương 10: Gặp lại cố nhân

 

Hắn ở nha môn triệu tập các thương nhân ở Vân Châu đến nói chuyện.

 

Ta đến muộn, lúc nhìn thấy ta, người đang ngồi trên cao kia sắc mặt hoàn toàn cứng đờ, tràn đầy kinh ngạc.

 

“Truyền kỳ trên biển trong miệng người đời… Sao lại là ngươi?”

 

Có lẽ, trong mắt hắn ta chỉ là người phụ nữ thiển cận, an phận thủ thường, cũng có lẽ, trong lòng hắn sau khi hòa ly ta chỉ xứng đáng làm một người đàn bà bị ruồng bỏ, không dám gặp ai, tự thương xót cho bản thân.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dong-phong-ngo/chuong-9-2-10-1.html.]

Lại bất ngờ như vậy sao?

 

Ta thản nhiên ngồi xuống, hỏi: “Người đời đều biết gia chủ Vân Châu Giang thị dựa vào đóng tàu vận chuyển trên biển mà phát triển, là một nữ tử, vậy tại sao không thể là ta?”

 

Hắn ý thức được mình đã thất lễ, cố gắng bình tĩnh lại, chỉ là ánh mắt hắn vẫn không nhịn được mà nhìn về phía này dò xét.

 

Lần này hắn đến đây là muốn thị uy, để các nhà có thể hết lòng hợp tác với hắn, hắn ngồi trên cao, biểu đạt ý đồ lần này.

 

Giang gia là người đứng đầu trong số các thương nhân ở Vân Châu, thái độ của ta cũng đại diện cho thái độ của bọn họ.

 

Mọi người nhìn nhau, không biết tại sao hắn lại làm như vậy, thế nhưng mọi người vẫn dựa vào đôi câu vài lời kia mà đoán được ta và hắn là người quen cũ.

 

Mọi người ở đây nhìn thấy thái độ của ta không rõ ràng, đều chỉ nói mấy câu khách sáo.

 

Lục Phương Trì liếc mắt một cái liền nhìn ra mấu chốt vấn đề.

 

Sau đó, ta đóng cửa không tiếp khách nhiều ngày, thế nhưng hắn vẫn ngày ngày đến cửa, đứng ở hành lang thật lâu.

 

Năm ngày sau, cửa lớn Giang gia mở rộng, nghênh đón hắn đi vào.

 

Ta ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, còn hắn từ dưới bậc thang chậm rãi đi vào, chắp tay sau lưng, ánh mắt hơi trầm xuống, chủ động mở miệng nói: “Không ngờ tới, chúng ta gặp lại, lại là tình cảnh như ngày hôm nay. Ta một đường đi tới, nghe bọn họ bàn luận chuyện buôn bán trên biển của Trục Phong Đường, nói gia chủ Giang gia là truyền kỳ trên biển…”

 

Ta không tiếp lời hắn. Thấy ta lạnh nhạt, hắn cũng không tức giận, trực tiếp nói: “Ta nhận lệnh đến đây, ngươi nên biết mục đích lần này của ta, Bệ hạ hy vọng Đại Ứng và Đông La thông thương buôn bán với nhau, thành lập nha môn quản lý việc buôn bán trên biển, chuyên môn phụ trách chuyện này, đây là đại kế có lợi cho quốc gia, cho dân chúng, mà truyền kỳ con đường trên biển của Giang gia, ai ai cũng biết. Hy vọng ngươi và ta có thể bỏ qua ân oán năm xưa, vì đại cục mà suy nghĩ, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau thúc đẩy chuyện này.”

 

“Ngươi không tiếc tự hạ thấp mình, ngày ngày đứng chờ ở ngoài phủ, là cho rằng ta sẽ gây khó dễ trong chuyện này sao?” Ta đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, mang theo dò xét và quan sát.

 

Hắn muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ là… Không hy vọng ngươi vì ân oán cá nhân mà không để ý đến đại kế của đất nước, cuộc sống của dân chúng.”

 

Tay ta đang bưng chén trà khẽ dừng lại, thì ra hắn lại nghĩ như vậy, cười nhạo nói: “Trong mắt ngươi, ta chính là loại người không để ý đến đại cục, hẹp hòi như vậy sao? Nếu đã như vậy thì ngươi còn đến làm gì? Mời về cho."

 

“Là ta lỡ lời, ta không có ý đó.” Hắn vội vàng giải thích.

 

“Lục Phương Trì, ngươi quá coi thường ta rồi. Nếu ta thật sự là người vì tư thù cá nhân mà không để ý đến đại cục, liền không thể ngồi lên vị trí đầu sỏ trong việc vận chuyển trên biển ở Vân Châu này, càng không thể khiến các phú thương kia tâm phục khẩu phục. Hiện giờ, bất kể là ai nhận lệnh đến Vân Châu, ta đều sẽ đối xử bình đẳng như nhau, giúp triều đình thúc đẩy đại nghiệp thông thương buôn bán giữa hai nước. Chuyện này, không chỉ là vì nước, càng là vì bản thân ta."

Loading...