DÙ CÓ NGÀN NĂM, DÙ CÓ MUÔN PHƯƠNG - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-09-06 18:44:07
Lượt xem: 1,390
Vĩnh An đang ép Thái tử nổi loạn, tốt nhất là trước khi Hoàng thượng nhắm mắt, để ông ta thấy được đứa con mình chọn có bao nhiêu năng lực.
Nghe nói ngày hôm đó, m.á.u chảy đầy cung điện, thấm ra từ cánh cổng thành đóng chặt.
Vào phút cuối cùng, Vĩnh An cầm di chiếu của tiên đế, đứng ở điện Cần Chính, đọc từng chữ một.
Di chiếu viết rằng, truyền ngôi cho nhi tử của Tần Vương mới 10 tuổi, phong cho Công chúa Vĩnh An làm Nhiếp chính Hoàng hậu.
Khi tin tức truyền đến, ta đã đốt hết tất cả thư từ đi lại, trong đó có âm mưu của phe Thái tử, cũng có vài bức thư mà ta viết, tha thiết mời Nam Dương tiên sinh xuất sơn.
Phe Thái tử thất bại, quý phủ bị náo loạn, nhưng tất cả đều không liên quan đến ta nữa.
Ta đã sớm kiểm lại đồ hồi môn, gửi đến nhà ở phường Tam Thủy.
Còn về Hoắc Hoài Xuyên, có lẽ là đã c.h.ế.t trận hoặc bị bắt làm tù binh.
Chẳng ai ngờ rằng, Hoắc Hoài Xuyên đầy mình m.á.u me đã xông vào.
"A Ngưng, đi với ta đi." Tóc dài của hắn ta đã rối tung, dính đầy m.á.u trên mặt.
Ta bình tĩnh nhìn hắn ta: "Ta sẽ không đi, ta và Công chúa Vĩnh An..."
Hắn ta cứng rắn nói: "Không sao, những điều đó không quan trọng. Ngươi đi với hắn ta đến Ngung Lê, chúng ta còn một đường sinh cơ."
Ban đầu hắn ta còn có một cơ hội sống sót, nhưng hôm nay hắn ta lại khi không quay về, không thể nghi ngờ là đã tự cắt đứt con đường sống của mình.
Thấy ta chống đối, hắn ta không nói hai lời mà dùng dây trói ta lại, sau đó vác ta lên vai, bất chấp sự giãy giụa của ta, bước nhanh ra ngoài.
Trong lúc đó, một nữ nhân bụng bầu tròn vo mặc đồ nha hoàn, trên lưng mang theo vài gói vàng bạc đang tranh thủ lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.
Khi nàng ta chạy gần đến, ta mới nhìn rõ đó là Tiết Hàm Linh.
"Phu quân, phu quân, chàng mang theo Hàm Linh cùng đi đi. Hoắc lang, Hoài Xuyên, thiếp còn mang trong mình cốt nhục của chàng, chàng không thể bỏ mặc thiếp như vậy."
"Cút đi!" Hoắc Hoài Xuyên không rảnh tay, đá mạnh vào nàng ta một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/du-co-ngan-nam-du-co-muon-phuong/chuong-13.html.]
Cơ thể ta treo ngược trên lưng Hoắc Hoài Xuyên, từ kẽ tóc nhìn xuống, Tiết Hàm Linh bị đá ngã xuống đất, m.á.u chảy không ngừng.
Ta không ngừng cầu nguyện, mong rằng Vĩnh An sẽ đến thật nhanh...
Cho đến khi con ngựa của Hoắc Hoài Xuyên chạy ra ngoài thành năm dặm, con đường rộng lớn bỗng chốc sáng lên.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, Vĩnh An mặc áo giáp cưỡi ngựa, chắn ở phía trước.
"Dám cướp người của ta, Hoắc Tướng quân thật gan dạ."
Hoắc Hoài Xuyên chạy trốn một mình, thất bại là điều hiển nhiên.
Vĩnh An từ tay hắn ta cướp lấy ta, nàng ấy vẫn không giải tỏa được cơn giận lại đá mạnh vào hắn ta một cái nữa.
Cú đá đó, có lẽ chứa đầy sự oán hận từ khi ta gả cho hắn ta, đá cho hắn ta phun ra máu.
Hoắc Hoài Xuyên không còn vùng vẫy nữa, để cho thuộc hạ của Vĩnh An áp giải.
Ta tránh ánh mắt đen như mực, không động đậy của hắn ta.
Hắn ta vẫn không nhớ quá khứ, chỉ khàn giọng nói: "A Ngưng, nàng đối với ta thật bất công."
12
Sau khi Vĩnh An lên làm Nhiếp chính Hoàng hậu, đạo luật đầu tiên được ban hành là nữ tử cũng có quyền hưu phu.
Vì vậy, vào năm Thăng Khải thứ nhất, ta trở thành nữ nhân đầu tiên hưu phu trong triều đại.
Còn Hoắc Hoài Xuyên thì ở trong ngục, cũng trở thành nam nhân đầu tiên bị hưu phu.
"Ta đã nói rồi, ta sẽ lật đổ thế đạo này vì ngươi, ngươi xem, bây giờ, không cần hòa ly, trực tiếp hưu phu, có sướng không?"
Vị thế và quyền lực của Vĩnh An hiện tại đã vượt lên trên vạn người, nhưng ta biết nàng ấy sẽ không dừng lại ở đó.
Ta vừa mài mực cho nàng ấy, vừa hỏi: "Người cho tân đế bao nhiêu thời gian?"
"Một năm thôi, đủ để ta thanh trừng triều đình, củng cố ngoại giao. Càng kéo dài thời gian, càng bất lợi cho ta. Đám lão già đó, chắc chắn muốn ta thoái vị ngay bây giờ."