Dụ Thê - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-06 11:48:45
Lượt xem: 7,318
Ta là kỹ nữ mà Tạ mẫu bỏ ra trăm lượng bạc mua về.
Ma ma bên bờ sông Tần Hoài hết lời khen ngợi ta, nói ta là đứa trẻ xuất sắc nhất trong số những đứa trẻ ở đó.
Tạ mẫu im lặng nhìn ta, không hiểu "xuất sắc" ở chỗ nào.
Ma ma bảo ta thể hiện vẻ ngây thơ, trong sáng, vừa e lệ vừa quyến rũ:
"Mười dặm Tần Hoài này, người tìm đâu ra được đứa như nó, ta nuôi nấng dạy dỗ nó trong sạch, nết na, vừa có nét đẹp trời sinh, vừa thanh thuần không nhiễm bụi trần, khách nhân thích kiểu gì, Tê Nguyệt đều có thể chiều lòng."
Thấy Tạ mẫu không nói gì, ma ma cười hỏi:
"Nghe nói gần đây đại thiếu gia lập công trên sa trường, chẳng lẽ Tạ đại tướng quân muốn tìm người hầu hạ trên giường?"
Tạ mẫu lắc đầu, ma ma lại hỏi:
"Hay là nhị thiếu gia muốn chuyên tâm học hành, thi đậu công danh, cần một giai nhân xinh đẹp bên cạnh, am hiểu tâm ý?"
Tạ mẫu vẫn không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà:
"Cả hai đều cần nó hầu hạ."
Ma ma sững sờ.
Tạ mẫu lại mỉm cười, nắm lấy tay ta:
"Am hiểu tâm ý, phải hầu hạ đại thiếu gia cho tốt, nó chinh chiến nhiều năm như vậy, bên cạnh chưa từng có ai, lỡ đâu ngày nào đó nó muốn nạp ngươi làm thiếp."
"Đại thiếu gia tuy thường xuyên không có nhà nhưng lại rất thương đệ đệ, nếu ngươi là người hiểu chuyện, biết điều, kéo được nhị thiếu gia ra khỏi đống nhung lụa, khuyên nó chuyên tâm học hành, thi cử đỗ đạt, đại thiếu gia cũng sẽ mang ơn ngươi."
"Nếu đại thiếu gia không ưng ý ngươi, ngươi có thể khuyên nhủ được nhị thiếu gia, đừng nói là thưởng bạc, ngay cả khế ước bán thân ta cũng trả lại cho ngươi."
"Chuyện làm thiếp đừng nói ra ngoài, lỡ nó không ưng ý ngươi lại thêm xấu hổ."
Tạ mẫu là vợ kế, tuy không phải mẹ ruột, nhưng luôn lo lắng cho hai đứa con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/du-the/chuong-2.html.]
Ta gật đầu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta ở lại Tạ phủ, được giới thiệu là thân thích xa của Tạ mẫu, năm đó gặp nạn đói kém nên đến nương tựa Tạ gia.
Lúc này, ta đã lên kế hoạch, trước tiên sẽ khuyên nhủ Tạ Thì Ảnh quay về con đường học hành đúng đắn, chờ đến khi Tạ đại thiếu gia - Tạ Thức Lễ - chinh chiến trở về, khi đó ta sẽ tìm hiểu tính tình của hắn, lấy lòng hắn.
Dù sao, có thể làm thiếp thất cũng đã là vô cùng may mắn rồi.
................
Ba ngày nay, Tạ Thì Ảnh chống cằm nhìn ta nửa ngày, nửa chữ cũng không viết.
Hắn cũng là một kẻ ăn chơi, tuy không đọc sách, nhưng lại đốt đèn đuốc sáng trưng cả đêm, khiến cho biệt viện của hắn sáng như ban ngày.
Thêm một khoảng thời gian nữa, Tạ Thức Lễ sẽ hồi kinh, vị tướng quân bách chiến bách thắng trên sa trường này là một người ca ca nghiêm khắc, rất coi trọng việc học hành của Tạ Thì Ảnh.
Tạ mẫu mời tiên sinh dạy học cho Tạ Thì Ảnh, đồng thời dặn dò ta giám sát hắn, không cho phép hắn ra ngoài ăn chơi lêu lổng nếu chưa hoàn thành bài tập.
Thân thể tuy không ra ngoài, nhưng lại có thể ngồi ngẩn ngơ.
Ta lật xem những chữ hắn viết trước đây, nét chữ phóng khoáng, mạnh mẽ.
"Chữ viết đẹp như vậy, tại sao không thi cử, đi con đường chính đáng?"
"Vậy tại sao ngươi phải ở đây dây dưa với ta?" Hắn đánh giá ta một lượt, cười nhạo: "Chẳng lẽ là đã phải lòng ta?"
"Vì vinh hoa phú quý." Ta đặt quyển sách trước mặt hắn: "Nếu nhị thiếu gia hoàn thành bài chú giải này, ta sẽ giấu phu nhân, cho phép thiếu gia ra ngoài nửa ngày, nhưng không được phép đánh bạc."
"Chẳng giống nữ tử chút nào, cứng nhắc như lão phu tử." Tạ Thì Ảnh đột nhiên ghé sát vào, nhìn bộ dạng giản dị của ta, chê bai: "Người ta thường nói hiền thê mỹ thiếp, nữ tử như ngươi không hiểu phong tình, sẽ bị phu quân ghét bỏ đấy."
Ta im lặng, nữ tử ở Tần Hoài mà không hiểu phong tình, vậy trên đời này còn ai hiểu phong tình?
Nhưng mà, thể hiện phong tình với loại người như Tạ Thì Ảnh, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
"Nha đầu quê mùa, để ta cho ngươi biết thế nào là mỹ nhân."