Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dụ Thê - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:02:22
Lượt xem: 5,219

Mãi đến nửa tháng sau, hắn đắc ý đưa bài chú giải mà tiên sinh đã chấm cho ta xem:

 

"Xem này, chỉ cần tiểu gia đây muốn, tiến bộ nhanh như chớp cũng chẳng thành vấn đề."

 

Ta nhìn bài chú giải, còn hắn thì đòi thưởng:

 

"Nàng kia bây giờ ở đâu?"

 

"Lần trước chạy nạn đi ngang qua, nghe người ta nói nàng đã gặp được người tốt chuộc thân."

 

"Sao ngươi biết là người tốt?" Hắn ngờ vực hỏi.

 

Ta ngẩn người, không biết phải nói thế nào.

 

"Ngươi cũng nghe người khác nói chứ gì." Tạ Thì Ảnh nhanh chóng hiểu ra, hắn vô cùng đắc ý: "Tiểu Sửu Nguyệt, ngươi không hiểu nam nhân đâu, chắc chắn hắn thấy tiên tử đẹp nên mới động lòng, đó gọi là sói háo sắc gian ác, nếu nói đến người tốt thì Tạ Thì Ảnh ta đây mới là người tốt."

 

... Đây là ngươi tự chửi mình đấy nhé.

 

"Chỉ tiếc là không có duyên gặp nàng." Tạ Thì Ảnh nhìn ta, lại lắc đầu đầy tiếc nuối: "Sao người giám sát việc học của ta lại là ngươi, nếu là tiên tử kia thì ngày mai ta đã hái được cành quế ở cung trăng rồi."

 

... Được rồi.

 

Đang nói, Tạ Thì Ảnh đột nhiên dùng quạt nâng cằm ta lên, cẩn thận đánh giá:

 

"Cũng tạm được."

 

"Cái gì?"

 

"Ngày mai là sinh nhật của Thôi Hạo - con trai thứ hai của Thôi thái phó, đến lúc đó người ta đều mang theo mỹ nhân đi dự tiệc, ta không thể đi một mình được." Hắn suy nghĩ một chút, "Ngươi phải ăn diện một chút, đừng làm mất mặt ta."

 

Hắn tự mình lẩm bẩm, nói ta ăn mặc giản dị, nhất định là phu nhân hà khắc với ta.

 

"Phu nhân đối xử với ta rất tốt..."

 

Nghe ta nói vậy, sắc mặt Tạ Thì Ảnh đột nhiên lạnh xuống.

 

Hình như rất không thích vị kế mẫu này, hắn hừ lạnh một tiếng.

 

Tạ phu nhân đồng ý cho ta cùng Tạ Thì Ảnh đi dự tiệc, còn dặn dò ta ăn mặc đẹp đẽ một chút, đừng làm mất mặt nhà họ Tạ.

 

Tạ Thì Ảnh có gu thẩm mỹ rất riêng, mua cho ta quần áo, trang sức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/du-the/chuong-4.html.]

Lâu rồi không trang điểm, ta cầm lấy hộp phấn son, động tác có chút lúng túng.

 

Tạ Thì Ảnh chống cằm nhìn ta hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa:

 

"Đừng lãng phí đồ của bổn thiếu gia."

 

Hắn dùng cây bút trong tay, chấm một chút son, nâng cằm ta lên, cẩn thận tô vẽ.

 

Hắn rất giỏi vẽ tranh, cho nên tay rất vững.

 

Thấy hắn chăm chú như vậy, ta ngược lại có chút không tự nhiên.

 

Căn phòng tràn ngập ánh đèn, chiếu sáng đôi lông mày và đôi mắt của hắn.

 

Hắn chăm chú nhìn đôi môi của ta, hàng mi dài đen nhánh, lúc tập trung, đôi mắt hắn như có một con bướm đậu trên đó, cánh bướm run rẩy theo từng nhịp thở của hắn.

 

Không biết là hắn cố ý, hay là thời gian trôi qua thật chậm.

 

Hắn dần dần ghé sát lại gần, nhưng cây bút trên tay lại dừng lại, như đang chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.

 

Gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở và hàng mi run rẩy của hắn, gần đến mức ta thậm chí còn nghe thấy nhịp tim của hắn.

 

Càng tập trung, trong mắt hắn càng có thêm chút nghi hoặc và do dự.

 

Ta sợ hắn nghĩ lung tung, vội vàng lên tiếng:

 

"Vẽ xong chưa?"

 

Câu nói này như đánh thức hắn khỏi giấc mộng.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Tay hắn run lên, son vô tình điểm lên khóe môi ta, tạo thành một nốt ruồi duyên dáng.

 

"Thật là vụng về, còn không bằng ta vẽ."

 

"Biết đủ đi, ngươi như khúc gỗ mục nát, ta phải tốn bao nhiêu công sức gọt giũa."

 

Áo xanh nhạt ngày hè, trâm cài tóc tua rua bằng vàng, nghiễm nhiên là một mỹ nhân thanh lệ.

 

Hắn suy nghĩ một chút, lại đưa cho ta một chiếc quạt lụa mỏng.

 

Ta e dè cầm lấy chiếc quạt, giấu ra sau lưng, sợ khơi gợi lên suy nghĩ viển vông của hắn.

 

"Cũng tạm coi là không xấu, có thể so sánh với cô nương chèo thuyền rồi." Như thể đã hoàn thành một kiệt tác, tâm trạng Tạ Thì Ảnh rất tốt, "Đi thôi."

Loading...