Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đứa Bé Trong Máy Giặt - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-06-04 20:35:32
Lượt xem: 826

9.

Rất nhanh cảnh sát đã đến nhà tôi.

Tôi không dám bước vào căn nhà đáng sợ này thêm lần nào nữa, thế là tôi chỉ đành đứng đợi ở dưới lầu.

Một lúc sau, một vị cảnh sát đã bước xuống, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái: “Mẹ của cô ch*t rồi.”

Tôi cúi đầu, nước mắt làm mờ cả tầm mắt, tôi trả lời: “Tôi biết, một tuần trước bà đã ch*t rồi, là bị cửa sổ k/ẹp đến đ/ứt h/ơi…”

Cảnh sát dò hỏi tôi: “Cô biết mẹ mình đã ch*t một tuần, vì sao không làm đám tang cho bà, ngược lại còn sinh sống với bà ta?”

“Căn nhà tôi đang ở có ma, mẹ tôi bị con quỷ đó thao túng cơ thể, khiến bà tự đưa cổ ra cửa sổ rồi k/ẹp đến đ/ứt h/ơi ch*t.”

Từng giọt nước mắt tuôn ra rơi xuống mũi giày, tôi nghẹn giọng nói tiếp: “Sau khi mẹ tôi ch*t, con quỷ đó triệt để chiếm luôn cơ thể của bà, cho nên tôi căn bản không hay biết bà đã ch*t.”

Vẻ mặt của anh cảnh sát càng trở nên kỳ quái hơi, anh cau mày đáp: “Tuyệt đối không tồn tại sự việc ma quỷ thao túng cơ thể của mẹ cô, bởi vì th/i th/ể của bà không có bất kỳ vết thương ngoài da cả, đến cả phần cổ cũng không có dấu vết bị kẹp gì.”

Tôi không còn nói thêm gì nữa.

Anh cảnh sát đâu phải người nếm trải mùi vị gặp ma quỷ đâu.

Anh ấy không tin tôi cũng là chuyện thường tình thôi mà.

“Đúng rồi, tôi đã lục soát kỹ nhà của cô, tôi không hề phát hiện ra dấu tích gì của chồng cô cả.”

Đột nhiên vị cảnh sát cầm cuốn sổ ghi chép hướng về phía tôi, ánh mắt của anh không ngừng quan sát tôi và hỏi: “Có phải cô đã nhớ nhầm rồi không? Cả căn nhà chỉ có vết tích sinh hoạt của cô, mẹ cô và con gái cô, không hề có bất kỳ dấu vết của người đàn ông nào cả.”

Tôi ngồi xuống mặt đất, hít một hơi thật sâu, “Chồng tôi đã đi công tác bên Châu Phi 3 năm rồi, trong khoảng thời gian đó anh ấy vẫn chưa có dịp quay về, nhưng chính vào đêm hôm qua, con quỷ đó đã thao túng chồng tôi, ngay cái hôm con gái tôi ch*t, anh ấy giống như có thể di chuyển trong phút chốc, xuất hiện ở trước mặt tôi!”

Vị cảnh sát không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh ấy rõ ràng là không tin tôi.

Khoảng chừng năm tiếng sau, đội pháp y đã chuyển x/ác mẹ tôi ra ngoài.

Khi đi ngang qua tôi, cánh tay không biết vì sao đã trượt ra khỏi túi đựng xác.

Đây là cánh tay phải.

Một cánh tay khô héo, giống như một cành cây khô khốc nhăn nheo vậy.

Tôi dụi mắt rồi nhìn kỹ vào cánh tay đó.

“Cô còn gì muốn nói sao?” Cảnh sát phát hiện sự bất thường của tôi, liền lập tức đến gần hỏi.

Tôi mở miệng trả lời: “Đêm hôm qua, tôi nhìn thấy trên cánh tay bà có bốn chữ ‘cẩn thận thằng đó’, nhưng bây giờ đã không nhìn thấy nữa.”

Anh cảnh sát lại nhìn tôi một lúc rồi nói: “Có phải cô có bệnh tâm lý gì không? Ví dụ như chứng hoang tưởng, nhân cách phân liệt chẳng hạn???”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi lắc đầu: “Tôi không.”

Ding dong!

Ngay lúc này, điện thoại của anh cảnh sát vang lên, anh đưa máy ghi âm cho trợ lý của mình, đi xa ra vài mét, rồi cầm điện thoại lên nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-be-trong-may-giat/chuong-7.html.]

Bây giờ, tôi đã hiểu hết mọi chuyện.

Lúc vẫn còn ở thang máy, con quỷ đó đã tạo ra ảo ảnh rồi nhập vào người của chồng tôi.

Anh ấy vì muốn cứu tôi, đã bảo tôi nhắm mắt mà chạy về phía trước.

Nếu như không có anh ấy thì sáng sớm ngày hôm sau, khi người đàn ông mập mạp đó bước vào thang thì sẽ nhìn thấy một x/ác ch*t bị đánh bầm dập, chính là tôi đây.

Qua một lúc sau, anh cảnh sát đó quay lại, nhìn tôi và nói: “Cô phải theo chúng tôi về đồn một chuyến.”

“Tại sao?”

Cảnh sát đáp: “Cô bị tình nghi tội mưu sát.”

Tôi trừng to mắt, hoang mang hỏi: “Mưu sát? Tôi mưu sát ai?”

Anh ấy thở dài: “Con gái của cô.”

10.

Sau khi con gái tôi ch*t, đêm hôm sau cảnh sát đã cho người điều tra camera nhà tôi.

Trên đoạn băng hiển thị, trong lúc đêm khuya thanh vắng, chính tôi đã ép buộc mẹ tôi, bảo bà gọi con gái tôi bò vào trong máy giặt để chơi.

Nếu như mẹ tôi không nghe lời, tôi sẽ không cho bà ăn cơm, bắt bà nhịn đói.

Bởi vì không còn sự lựa chọn nào khác, cho nên bà chỉ đành làm theo lời nói của tôi.

Trước khi con gái tôi ch*t, trong máy giặt có một bộ đồ của tôi, trong bộ đồ đó chứa đầy lư/ỡi d/ao, máy giặt đã thiết lập nút giặt sấy nhanh theo giờ.

……

Trong phòng thẩm vấn.

Trên đầu, cánh tay tôi đã dán đầy dây xanh, dây đỏ.

Nhưng tôi chẳng buồn để tâm, chỉ trừng to mắt nhìn đoạn băng đang phát trước mặt tôi, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đây là đoạn băng đã bị cắt ghép! Đây là đoạn băng giả!”

Tôi mất kiểm soát hét lên: “Tôi chỉ có một đứa con gái, sao tôi có thể khiến mẹ tôi gi*t con gái tôi cơ chứ?!”

Cảnh sát nhìn tôi, không nói lời nào.

Trợ lý của anh ta viết một dòng chữ trên giấy: “Đội trưởng, trên máy trắc nghiệm không hiển thị cô ta đang nói dối.”

Chiều hôm đó, một người mặc áo blouse màu trắng tiến vào, đưa cho tôi một tờ giấy A4 và bảo tôi điền thông tin lên trên.

Thời đại học tôi có tham dự qua một khóa tâm lý học, bây giờ đám người này cũng xem tôi như bệnh nhân tâm thần vậy, tôi bất chợt lên tiếng: “Tôi không có bất kỳ vấn đề gì, tôi không hề gi*t ch*t con gái tôi!”

Có lẽ do tôi tâm trạng tôi quá kích động, bên phía cảnh sát chỉ tạm giam chứ không còn thẩm vấn gì tôi nữa.

Vài ngày sau, tôi bị đưa đến phòng tư vấn tâm lý.

Bác sĩ bảo tôi nằm lên ghế, dịu dàng nói với tôi: “Bây giờ cô mệt lắm đúng không? Mình nghỉ ngơi chút nhé.”

Lời nói của cô ta rất truyền cảm, chỉ vài phút sau tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Loading...