Dung Đường Sát (Dung Đường báo thù) - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:01:07
Lượt xem: 513
4
Khi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, bên trong quan tài đã hoàn toàn im lặng.
Hai mũi kim cắm xuống, chắc chắn Tề Cảnh đã c.h.ế.t hẳn, ta mới vẫy tay, sắp xếp lại trong ngoài quan tài một lượt.
Sau đó, ta khoác lên mình một khuôn mặt tiều tụy đầy bụi tro, lo liệu tang lễ.
Cờ tang trắng trải dài nửa con phố, giấy vàng rải khắp nơi, nhưng không gì bằng tiếng khóc thê lương của ta.
Được Thanh Mai dìu đỡ, ta từng câu từng chữ đều là tình cảm không nỡ rời xa:
“Ta và chàng gặp nhau khi còn trẻ, nhà nghèo đói kém, hạn hán đến mức không còn một hạt thóc, đói rét vây bủa, chàng ngất lịm bên đường.”
“Phụ thân ta lòng nhân hậu, đã cho chàng đồ ăn, áo ấm, ban cho chàng tiền bạc, đưa chàng về quê.”
“Nhưng chàng biết ơn báo đáp, giữa chừng quay lại, muốn làm trâu ngựa trả ơn cho nhà họ Dung.”
“Chàng nguyện làm rể nhà họ Dung, một là để trả ơn, hai là vì ngưỡng mộ.”
“Ta thích sự trung hậu, thiện lương của chàng, coi trọng lòng biết ơn của chàng, nguyện kết tóc se tơ, cùng chàng nắm tay đi đến hết cuộc đời.”
“Sau hôn nhân sinh được một nhi tử, phu thê hòa thuận, không lo ăn đói mặc rét, yên ấm hạnh phúc.”
“Trời xanh lại giáng họa bất ngờ, cắt đứt tay chân ta, đ.â.m thẳng vào tim phổi, dường như muốn đoạt lấy nửa mạng sống của ta.”
"Phu quân của ta, sao chàng lại nhẫn tâm đến thế! Lại bỏ ta mà đi."
Người trên nửa phố nghe tiếng khóc mà rơi lệ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thương tiếc cho nhà họ Dung thiện lương, làm nhiều điều tốt lại chẳng được kết quả tốt.
Chỉ có nhi tử ta, Dung Trạm, mặt mày tái nhợt, thất thần.
Dù sao thì, phụ thân nó từng kể rằng khi xưa đã cứu mạng mẫu thân nó, mẫu thân vì yêu quý sự hiểu biết của hắn nên giữ hắn lại trong phủ.
Thực ra, điều mà hắn không ngừng nhắc đến vẫn là quê hương của mình.
Hắn nói cúc vân ở quê nhà nở đẹp nhất, điều mà hắn nhớ nhung suốt đời, chính là sắc trắng nhạt yếu ớt đó.
Dung Trạm có phần không hài lòng với sự độc đoán của người mẫu thân này, lại cảm kích sự vất vả của phụ thân, nên gần gũi với hắn hơn.
Hóa ra, hắn đã nói dối.
Người được cứu là hắn, lại chiếm lợi ích mà vẫn không thấy thỏa mãn cũng là hắn.
Dung Trạm đến bên cạnh ta, dìu ta chặt chẽ, trong lòng dâng lên sự hổ thẹn:
“Mẫu thân, xin người nén bi thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-duong-sat-dung-duong-bao-thu/phan-3.html.]
“Về sau Trạm nhi sẽ hiếu kính mẫu thân.”
Diệp Vân trốn sau lưng người khác, nhìn ta kể tỉ mỉ về việc Tề Cảnh dựa vào gia đình ta để sống, gương mặt tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt ngùn ngụt độc hận, như muốn xé toạc miệng ta.
Ta che miệng bằng khăn tay, lén cười thầm:
“Mới vậy đã không chịu nổi? Sau này sẽ còn khổ hơn nhiều.”
“Nhi tử ngươi tính toán tỉ mỉ thì đã sao? Có lường trước được rằng thứ mà các ngươi dốc tâm mưu toan giành được, thực ra chỉ là một xác chết?”
5
Đêm sau ngày đưa tang Tề Cảnh, trời đổ cơn mưa lớn, đúng là may mắn của ta.
Ta nén sự phấn khích, giả vờ như vừa tỉnh dậy từ ác mộng, lao nhanh đến viện của Dung Trạm, kêu lên:
“Trạm nhi, cha con đến rồi, cha con đến rồi!”
Nó ngồi yên trong phòng, cúi đầu trầm ngâm, thất thần.
Nguyên lai, nó đã nghe từ miệng tên tiểu đồng bị chịu tra tấn nói ra rằng, cha nó – Tề Cảnh, vào nhà họ Dung chẳng qua là để người nữ tử và nhi tử mà hắn yêu thương được no đủ. Còn mẫu tử ta, những kẻ không được hắn yêu quý, chỉ là những tấm bàn đạp giúp gia đình hắn trở nên giàu có, thậm chí hắn đã nhiều lần âm mưu hạ sát.
May sao, Dung Trạm thoát được bệnh đậu mùa, ta cũng nhờ người qua đường cứu thoát khỏi trận bão tuyết làm hỏng xe ngựa.
Ăn tận cửa nhà người ta! Đường đường là một nam tử cao lớn, Tề Cảnh lại đê tiện, hèn hạ đến thế.
Nhìn ta đến lúc này vẫn bị che mắt, trong lòng còn đầy dối trá và lừa lọc của vị phụ thân độc ác, Dung Trạm trong mắt đầy nước, giọng khàn khàn:
“Mẫu thân, mẫu thân!
“Phụ thân không còn nữa.
“Không sao đâu, có Trạm nhi ở đây, Trạm nhi sẽ không để bất kỳ ai ức h.i.ế.p mẫu thân.”
“Thật vậy sao?”
Ta mỉm cười nhếch môi, mang theo ba phần thờ ơ:
“Đừng để mẫu thân thất vọng, lòng ta sớm đã nát tan rồi!”
“Mẫu thân, trước kia Trạm nhi còn trẻ dại, không hiểu sự nhọc nhằn khi mẫu thân một mình gánh vác gia nghiệp, hành động tùy tiện, lời lẽ vô lễ, khiến mẫu thân đau lòng. Trạm nhi xin dập đầu nhận lỗi với mẫu thân có được không.”
Ta đứng thẳng trước mặt nó, uy nghi mà nhận lấy cái dập đầu chắc nịch của nó.
Dù kiếp trước hay kiếp này, ta đã sinh và nuôi dưỡng nó, nhưng nó lại kiên quyết chọn không tin tưởng ta, cũng không chịu đứng về phía ta, mà lại trở thành con d.a.o của kẻ khác, lần lượt đ.â.m vào tim gan ta, đó là món nợ nó phải trả.
Nếu không phải ta tỉ mỉ tính toán, để Chu Dao đóng cổng viện vào ngày chúng ta đưa quan, bẻ gãy tay tên tiểu đồng bên cạnh Dung Trạm, ép hỏi toàn bộ sự thật, có lẽ cả đời nó cũng không biết được bản chất của phụ thân mình, cũng như nỗi ấm ức và phẫn hận của ta.
Cái c.h.ế.t thảm kiếp trước đã chứng minh rằng, những bông hoa được nuôi trong phòng ấm không thể chịu nổi gió mưa. Dung Trạm chưa từng trải đời, càng không phải đối thủ của cả một gia đình rắn rết kia.
Vì bảo vệ mạng sống của nó, vì tiền đồ và sự bình an của hai mẫu tử ta, nó nhất định phải trưởng thành nhanh chóng, đối mặt với bão tố của cuộc đời.