Dung Đường Sát (Dung Đường báo thù) - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:01:41
Lượt xem: 504
8
Triều đình có hình phạt vô cùng nghiêm khắc đối với kẻ trộm mộ, nhẹ thì cắt tai đày ải, nặng thì liên lụy đến chín đời.
Diệp Vân dĩ nhiên biết rõ điều đó, nên trước mặt mọi người không ngừng kêu oan, nhưng đã quá muộn khi Dung Trạm, mang theo đầy căm hận, vung tay tát liên tiếp, cắt ngang mọi lời dối trá của nàng ta:
“Đừng nói là ngươi vô tội. Mưa lớn thế này, một người phụ nữ yếu đuối như ngươi lại không biết sợ mà tới nghĩa trang, còn trùng hợp đứng ngay trước mộ cha ta, mở mộ lấy t.h.i t.h.ể cùng châu báu.”
“Ngần ấy sự trùng hợp, ngươi có tin được không?”
Nàng ta không thể phản bác, chỉ ôm n.g.ự.c rơi nước mắt.
Cho đến khi nhi nữ nàng ta quỳ xuống trước mặt Dung Trạm, yếu ớt mở lời:
“Mẫu thân ta bệnh nặng, thần trí không tỉnh táo nên mới có hành động lầm lỡ. Nhưng thực sự chuyện này không liên quan gì đến chúng ta.”
Diệp Vân hiểu ý ngay lập tức, bắt đầu giả điên, tự đánh mình, đập đầu vào đá, giả vờ ngớ ngẩn.
Dung Trạm chẳng hề động lòng, thậm chí còn cúi người xuống, lạnh lùng bóp chặt lấy cằm đầy m.á.u bẩn của Diệp Vân, giận dữ nói:
“Ngươi đoán xem ta có tin không.
“Đồ lừa gạt, các người đều là đồ lừa gạt.”
Rồi hắn đá mạnh vào nàng ta, dẫm gãy xương sườn nàng ta, trước khi sai người áp nàng xuống đất.
Kẻ được Tề Cảnh nâng niu trong lòng, giờ đây toàn thân bê bết m.á.u bùn, trông thật thảm hại.
Ngay cả Chu Dao lạnh lùng vô tình cũng không khỏi hít một hơi lạnh:
“Thiếu gia như phát điên, từng chiêu từng thức đều dùng hết sức, mang theo sự tàn nhẫn, hận không thể bóp c.h.ế.t người nữ nhân đó ngay trước t.h.i t.h.ể của cha mình.”
Ta lạnh lùng cười:
“Nàng ta đào mộ lấy t.h.i t.h.ể Tề Cảnh, chẳng phải vừa khớp với lời của tên tiểu đồng sao?
“Dù có chút hoài nghi và tình cảm cuối cùng cũng đã tan biến sạch sẽ. Bị kẻ thân yêu nhất phản bội và lừa gạt, làm sao nó có thể không hận?
“Chỉ là bị đánh thôi, so với hình phạt dành cho kẻ trộm mộ, chẳng đáng là bao.”
Ta không lấy châu báu ra khỏi quan tài, không phải vì ta rộng rãi, mà là muốn để chúng tự dấn thân vào bẫy, cuối cùng là kết cục c.h.ế.t không nơi chôn.
Tất cả châu báu ấy, Tề Cảnh định mang lên kinh thành, để lo liệu tiền đồ cho Tề Minh Thừa.
Nhưng cuối cùng, một đồng cũng không mang đi được, còn bị hủy thi thể.
Thậm chí, sẽ kéo luôn đứa nhi tử hắn yêu quý từ trên cao rơi xuống địa ngục.
9
“Chúng ta không phải kẻ trộm mộ, đồ đạc trả hết cho các người, xin hãy tha cho mẫu thân ta, cầu xin các người.”
Dung Trạm nhìn t.h.i t.h.ể cha mình lộ ra giữa đồng hoang, toàn thân bẩn thỉu và tan nát, bi phẫn đến mức cả người cũng run lên rõ rệt:
“Xúc phạm t.h.i t.h.ể cha ta, trộm cắp châu báu chôn theo, ta có thể tha cho các người, nhưng quan phủ thì không.”
Dù họ đồng thanh kêu oan, cũng không thể cãi lại những gì mọi người chứng kiến tận mắt.
Trùng hợp thay, chiếc gương bảo hộ trước n.g.ự.c và viên ngọc trai lớn bằng đầu ngón tay của Tề Cảnh đều biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-duong-sat-dung-duong-bao-thu/phan-5.html.]
Hai món đồ này, không phải là vật quá đắt tiền, nhưng là vật không thể thiếu trong đồ chôn theo của quan viên giàu có triều đình.
Dung Trạm đầy căm phẫn, chỉ hận không thể kéo Tề Minh Thừa – người cha hắn gửi gắm hy vọng – xuống ngựa để hả lòng:
“Nói đi, đồng lõa còn ai khác, tại sao các ngươi lại hủy t.h.i t.h.ể cha ta, lại tại sao chỉ lấy đúng hai món đồ đó?
“Các ngươi muốn đưa cho ai, hoặc là chịu sự sai khiến của ai, nói đi!”
Hai mắt hắn đỏ rực, như mãnh thú.
Nhưng hai mẫu tử yếu đuối kia, dù miệng đầy máu, cũng nhất quyết không nhận mình từng thấy hai món đồ ấy.
Dung Trạm lạnh lùng nhìn hai người:
“Quan tài đầy những vật quý giá, tùy một món cũng đáng giá hơn hai thứ ấy. Các ngươi không nghĩ rằng nhà họ Dung tiếc rẻ mấy món ấy chứ.
“Chỉ có kẻ mắt thiển nông như các ngươi mới không phân biệt được thứ gì đáng giá.”
Diệp Vân bị đánh đến thổ huyết, không nói nổi lời biện minh.
Nhưng nhi nữ nàng ta, giống hệt mẫu thân mình, xinh đẹp yếu ớt, khiến người ta động lòng trắc ẩn.
Nàng quỳ trên đống đá, dập đầu xin tha thứ, đến mức m.á.u chảy đầy trán mà cũng không dừng lại.
Dung Trạm vốn không muốn để ý, nhưng cô nương đó rất biết nắm bắt lòng người.
Nàng cất lời:
“Ca ca ơi, xin huynh giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta. Nếu ta có người cha để nương tựa, cũng sẽ không đến mức phải để mẫu thân mình đang điên loạn thế này.
“Cha ta lúc nào cũng yêu thương ta, nếu biết ta hèn mọn như con kiến, phải cúi đầu cầu xin tha thứ vì mẫu thân, không biết sẽ đau lòng thế nào.
“Làm con cái, dù thế nào cũng không thể để cha mình c.h.ế.t không nhắm mắt.”
Đứa nhi tử yếu lòng của ta, vốn định không c.h.ế.t không thôi mà trút giận cho mẫu thân mình.
Vậy mà vài lời của cô nương ấy đã khiến Dung Trạm nghĩ đến mối liên hệ huyết thống giữa nàng và mình, không nỡ để cha nàng phải c.h.ế.t không nhắm mắt khi thấy cảnh huynh muội tương tàn, mà mềm lòng với nàng.
Nó nắm chặt tay, cố kiềm chế sự phẫn nộ, cúi đầu quay đi như chạy trốn.
Nó đâu biết rằng, sự mềm lòng nhất thời ấy suýt chút nữa đã khiến kế hoạch báo thù của chúng ta mất đi lợi thế.
Che dù, đứng dưới tán cây đa lớn, ta thất vọng lắc đầu:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Thanh Mai, đến chỗ lão gia tri phủ nói một câu, Dung nhi nhà ta còn trẻ, chưa từng trải sự đời, thủ đoạn còn non nớt.
“Đã khiến vong phu của ta không được yên nghỉ, ta nhất định phải khiến bọn chúng nếm mùi đau khổ.”
Thanh Mai nhận lệnh mà đi, chờ đợi đôi mẫu tử ấy chính là muôn kiếp trầm luân của mười tám loại cực hình.
Chiếc gương bảo hộ trong tay áo ta, sau khi chơi đùa một chút, ta liền ném vào con sông lớn bên đường, ngay lập tức mất tăm.
Ta đã sớm lấy chiếc gương bảo hộ ra khỏi quan tài.
Ta vốn dĩ muốn bọn chúng chết.
Vu oan cũng tốt, bôi nhọ cũng được.
Sống lại một đời, đối với kẻ thù không đội trời chung, lẽ nào còn phải nói lý lẽ?
Chỉ tiếc rằng, đứa con mà ta đặt kỳ vọng, cuối cùng lại khiến ta thất vọng.