Dung Đường Sát (Dung Đường báo thù) - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:02:19
Lượt xem: 190
12
Túi hương mà ta đưa cho nó, vốn là thứ mà “người cha tốt” của nó “xin” được.
Khi trao túi hương như một món quà sinh nhật, Tề Cảnh ôm Dung Trạm đầy vẻ yêu thương:
“Trạm nhi học hành vất vả, dậy sớm thức khuya, hao tổn tinh thần.
“Mẫu thân của con dù có nghiêm khắc đôi chút, cũng là vì muốn tốt cho con.
“Phụ thân không giúp được gì trong chuyện làm ăn, cũng chẳng hỗ trợ được trong việc học, chỉ có thể bỏ ra cái giá đắt để xin túi hương an thần cho con.
“Quần áo được xông qua hương này, mặc lên mình mỗi ngày sẽ giúp an thần.
“Phụ thân có thể làm cho con cũng chỉ có thế thôi.”
Khi ấy, ta đứng một bên, tay cầm lò sưởi ấm, ánh mắt mỉm cười nhìn hai cha con họ hòa thuận, như đôi bạn thân thiết, cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Thế nhưng ta không ngờ rằng, trong túi hương ấy lại có chứa độc dược.
Kiếp trước, sau khi Dung Trạm qua đời, ta ngày ngày ôm lấy quần áo của con, nhìn đồ vật nhớ người, rồi bị nhiễm độc khí, cuối cùng thổ huyết mà chết.
Dung Trạm không phải kẻ ngu ngốc, khi ta đưa cho nó túi hương ấy, nó liền hiểu ra và quyết tâm điều tra.
Sau khi hỏi qua chưởng quầy của tiệm thuốc, nó vẫn không tin, liền chạy đến nhà kho, dùng cực hình với tên tiểu đồng bị bẻ gãy tay chân, thân thể tả tơi, ép ra sự thật tàn nhẫn.
Hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng Tề Cảnh lại nhiều lần ra tay với đứa nhi tử duy nhất của chúng ta.
Dung Trạm thương cảm cho những kẻ khác không có cha ruột của riêng mình, nhưng nó còn chẳng bằng cả những kẻ ấy.
Kiếp trước, vì nó nhẹ dạ, nghi ngờ ta, đã tự hủy hoại bản thân, khiến ta đau đến tan nát ruột gan, thống khổ đến cùng cực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-duong-sat-dung-duong-bao-thu/phan-7.html.]
Kiếp này, việc báo thù là điều nhất định phải làm, nhưng nếu Dung Trạm vẫn là kẻ bất tài, không có nghị lực, thì ta cũng sẽ không ép mình đặt cược vào nó.
Cầm lò sưởi ấm, ta đứng giữa màn đêm đen kịt.
Dung Trạm mang theo vẻ cương quyết, bước đến sau ta, quỳ thẳng xuống, tiếng vang vang dội:
“Mẫu thân, con biết lỗi rồi.
“Trước kia con ngu muội, xa cách mẫu thân. Giờ đây con mới hiểu ra, thực sự nực cười vô cùng. Cầu xin mẫu thân cho Trạm nhi thêm một cơ hội!”
Ta từ từ xoay người, nhìn nó một lúc lâu, trong đôi mắt đỏ hoe của nó, ta nhìn thấy sự hối hận thật lòng, mới mở lời:
“Đừng trách mẫu thân nhẫn tâm.
“Ta là nữ nhi, hành sự có quá nhiều điều bất tiện. Nếu con không có bản lĩnh, cứ mãi chần chừ, sớm muộn sẽ hủy hoại chính mình.”
Kiếp trước, nếu không phải vì lòng dạ mềm yếu, không nghe lời khuyên, cố chấp muốn cứu một cô nương yếu đuối bị bắt làm mồi nhử trong sào huyệt bọn cướp, thì nó cũng không đến nỗi c.h.ế.t không toàn thây, lại còn liên lụy Chu Dao bị gãy tay phải, Thanh Mai cũng bị một nhát kiếm xuyên qua.
“Mẫu thân kỳ vọng con, như ông ngoại của con, vừa có lòng nhân từ, vừa có thủ đoạn, có thể chống đỡ sản nghiệp nhà họ Dung, cũng có thể gánh vác cuộc đời rách nát của mẫu tử ta.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Điều quan trọng nhất là, không trở thành hồn ma dưới đao của kẻ khác.”
Dung Trạm ngẩng đầu lên đầy quyết tâm, trong ánh mắt ta, nó lấy ra từ trong tay áo viên ngọc trai lớn từ miệng của phụ thân mình, đặt trên lòng bàn tay, ánh mắt trầm xuống:
“Con nhất định sẽ không để mẫu thân thất vọng nữa.”
Cuối cùng ta thở phào nhẹ nhõm, nhặt lấy viên ngọc trai tròn mịn, ngắm nhìn dưới ánh trăng, lẩm bẩm:
“Mẫu tử ta, phải sống thật tốt mới phải.
“Chỉ là, thứ này, không nên ở trong tay con.”