Dung Đường Sát (Dung Đường báo thù) - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-11-05 17:02:41
Lượt xem: 230
13
Mẫu tử ta cùng đi đến ngục, để gặp mặt đôi mẫu tử đầy mưu kế kia.
Diệp Vân toàn thân đầy vết máu, lòng bàn tay lở loét khiến cơ thể sốt cao, gương mặt đỏ bừng, hơi thở yếu ớt, được nhi nữ ôm trong lòng chăm sóc.
Ta đứng sau tấm khăn voan dày trên nón, khẽ gật đầu với Dung Trạm phía sau.
Nó liền nhếch môi, ánh mắt đầy khinh bỉ liếc đôi mẫu tử dưới đất, lạnh lùng nói:
“Đã là tội phạm, thì phải tách ra thẩm vấn.
“Nhốt chung thế này, lỡ thông đồng lời khai, thì phải làm sao?”
Những cai ngục đã nhận bạc từ Dung Trạm, biết rõ vị thế của nhà họ Dung ở Ninh Thành.
Ngay cả lão gia tri phủ còn khách khí với ta, một nữ thương nhân, huống chi bọn họ dám lơ là.
Một cái phất tay, vài tên lính xông lên, bất chấp tiếng gào khóc giằng co của đôi mẫu tử, mạnh mẽ lôi Tề Niệm Diệp đi.
Khi chỉ còn lại Diệp Vân, ta mới bỏ nón xuống, nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, ngắm nhìn dáng vẻ thảm hại của nàng ta mà mỉm cười:
“Sao rồi? Cuối cùng hắn hoàn toàn thuộc về ngươi rồi đấy, vui không?”
Nàng ta yêu Tề Cảnh đến thế sao?
Chưa chắc.
Nếu thật sự yêu Tề Cảnh, làm sao có thể xảy ra những chuyện như vậy.
Chỉ là lòng ghen ghét trỗi dậy, dù không yêu cũng phải chiếm hữu, biến Tề Cảnh thành công cụ cho mẫu tử nàng ta.
Diệp Vân thấy rõ ý đồ của ta từ ánh mắt lạnh lẽo ấy.
Sắc mặt nàng ta vỡ vụn, không còn giả vờ yếu đuối nữa, hung hăng lao về phía ta.
Nhưng ta lạnh lùng đá mạnh vào n.g.ự.c nàng ta:
“Nhi tử ta đã bẻ gãy xương ngươi, để ngươi không còn sức phản kháng.
Ngươi nghĩ rằng ta gặp ngươi một mình là muốn tự đi tìm c.h.ế.t sao?”
Nàng ta ôm ngực, khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo:
“Tiện nhân! Đồ tiện nhân!
“Biết thế này, ta đã hối lộ bà đỡ, khiến ngươi c.h.ế.t ngay trong cơn sinh nở!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-duong-sat-dung-duong-bao-thu/phan-8.html.]
Ta nghiền lên bàn tay bị thương của nàng ta, mặc kệ tiếng kêu đau đớn và chửi rủa, đầy thỏa mãn nhưng không quên nhét viên ngọc trai vào miệng nàng ta:
“Tham lam không chán, ta lại tặng thêm cho ngươi một món nữa nhé?”
Khi bịt chặt miệng nàng ta, ép nàng ta nuốt viên ngọc trai vào bụng, ta mới nói tiếp:
“Kẻ bỏ thuốc tuyệt tử vào nước sau sinh của ta là ngươi đúng không?
“Kẻ dụ dỗ Tề Cảnh lừa ta vào chùa cầu phúc, suýt chút nữa c.h.ế.t vì bão tuyết, cũng là ngươi đúng không?
“Muốn ta c.h.ế.t không nơi chôn, chiếm lấy gia sản của ta, ngươi xứng sao?”
Nàng ta giãy giụa, đánh đấm, nguyền rủa.
Thậm chí khi cố bấu lấy cánh tay ta, nàng ta còn gãy cả móng tay.
Máu đỏ thẫm, vấy lên tà áo của ta.
Điều này khiến ta nhớ đến thân xác tan nát đẫm m.á.u của Dung Trạm ở kiếp trước.
Căm hận dâng trào, bàn tay ta không tự chủ mà vòng lên chiếc cổ mảnh khảnh của Nàng ta.
Siết chặt, nàng ta giống như một con cá sắp chết, vùng vẫy càng lúc càng mạnh.
Cứ mạnh thêm chút nữa, mạnh thêm chút nữa...
“Mẫu thân!”
Ta sực tỉnh.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Dung Trạm, ta dần nới lỏng tay:
“Ta...”
“Mẫu thân mệt rồi, chúng ta nên về thôi.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhìn thoáng qua người phụ nữ nằm gục dưới đất, ho khan không dứt, ta bỗng thấy toàn thân kiệt sức, chậm rãi đặt tay lên cánh tay của Dung Trạm đang đưa ra, miễn cưỡng đứng dậy.
“Mẫu thân, còn có con đây.”
Ta đáp lại trong nước mắt: “Đúng vậy, kiếp này con đã khác, ta vẫn còn có con.”
Khi sắp ra đến cửa ngục, ta khẽ liếc sang bên cạnh, thấy Tề Niệm Diệp, không còn được Dung Trạm bảo vệ, đã bị trói chặt, chuẩn bị đối mặt với những hình phạt ép cung giống như mẫu thân của nàng.
Nàng mắt ngấn lệ, cắn chặt môi, yếu ớt nhìn về phía Dung Trạm, người cùng tuổi với nàng.
Cố gắng lấy vẻ yếu đuối mỏng manh của mình để đổi lấy lòng trắc ẩn của nhi tử ta.
Nhưng nàng không biết, tên tiểu đồng đã bị cắt đứt một ngón tay mới khai ra rằng, kẻ đáng thương này thực ra có lòng dạ hiểm độc lắm.