Đừng Hẹn Ngày Trở Lại - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-03 22:20:28
Lượt xem: 97
23
Đêm trước khi Mạnh Kính Chiêu đi Mexico, anh vẫn ở trong phòng ngủ chính.
Lúc đó, tôi đang mang thai gần năm tháng.
Có lẽ vì tâm trạng được thư giãn và bản thân được chăm sóc cẩn thận hơn mỗi ngày.
Nên cơ thể bị tổn thất nghiêm trọng trước đây đã hồi phục được một phần rất lớn.
Cả người tôi đều có da có thịt hơn, trông có vẻ giống một người phụ nữ mang thai hơn.
Thực sự những ngày này tôi có thể cảm nhận được sự đau khổ của Mạnh Kính Chiêu.
Dù sao anh vẫn đang ở tuổi thanh xuân, thân thể cường tráng.
Còn tôi thì dù đang mang thai nhưng vóc dáng của tôi cũng không hề thay đổi.
Ngược lại, làn da được chăm sóc kĩ càng, thần sắc cực tốt.
Khi mang thai tôi rất buồn ngủ, nhưng thỉnh thoảng tôi có thể mơ hồ nghe thấy tiếng Mạnh Kính Chiêu nửa đêm vào phòng tắm xả nước.
Thế nên đêm đó, khi anh hôn tôi chúc ngủ ngon như thường lệ.
Tôi đã đáp lại và ôm lấy anh.
Không ai biết.
Tôi thường có một giấc mơ.
Giấc mơ không phải về những tháng ngày vất vả khổ sở trước kia, mà thường là khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng và hét lên cầu cứu bằng tiếng Trung với anh.
Anh là người có khuôn mặt Á Đông duy nhất trong phòng và được bao quanh bởi vô số người.
Thực ra tôi dám hi vọng gì, cọng rơm cứu mạng thường không thể cứu được mạng mình.
Nhưng anh đã dừng bước và quay lại nhìn tôi, người đang vô cùng hoảng sợ.
Sau đó, anh nói điều gì đó với người bên cạnh.
Rất nhanh những người đang bắt giữ tôi đã sợ hãi buông tay.
Tôi ôm chặt lấy mình, cố gắng hết sức để che thân mình dưới lớp quần áo rách nát.
Chiếc áo khoác nam dày dặn rơi xuống vai tôi, bao phủ lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Sau đó, anh đưa tay về phía tôi, bàn tay anh thon dài rắn chắc, trên cổ tay có một chuỗi hạt gỗ trầm hương.
Vào khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình đã gặp được một vì thần nhân từ.
24
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dung-hen-ngay-tro-lai/chuong-12.html.]
"Niệm Niệm, đừng khiêu khích anh."
Mạnh Kính Chiêu nắm lấy tay tôi.
"Tại sao không?"
Mạnh Kính Chiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, hôn nhẹ lên đầu ngón tay của tôi: "Biết rồi còn hỏi.”
“Đã gần năm tháng rồi, bác sĩ nói không sao cả.”
Tôi kìm nén sự ngượng ngùng của mình, đánh bạo nhìn vào đôi mắt anh: “Hay là anh không muốn, không sẵn lòng.”
“Anh sợ làm tổn thương em và con.”
Anh đặt tay lên bụng tôi, nhẹ nhàng thở dài: “Ngoan nào, hãy ngủ đi.”
Cuối cùng tôi vẫn tránh ánh nhìn của anh, áp khuôn mặt nóng bỏng của mình vào trái tim anh,
"Ông Mạnh, bác sĩ nói chỉ cần không quá mạnh thì sẽ không sao."
Tôi nói xong, anh không đáp lại, nhưng rõ ràng là anh đã nắm lấy cánh tay tôi, cơ bắp dần dần cứng như đá.
Tôi nghiến răng và lăn lộn trong vòng tay anh.
"Em đã tìm kiếm trên Internet như vậy… sẽ không ảnh hưởng đến bụng.”
"Từ Sơ Niệm..."
Những nụ hôn nóng bỏng rơi dày đặc lên gáy và vai tôi.
Giọng Mạnh Kính Chiêu trở nên khàn khàn: “Ai dạy em quyến rũ đàn ông như thế này?”
"Trên mạng có rất nhiều..."
Anh cúi đầu hôn lên tai tôi thật dịu dàng.
"Không thoải mái thì hãy nói với anh.”
"Nói với anh thì anh sẽ dừng lại sao?”
Tôi không biết mình lấy can đảm từ đâu.
Thậm chí không biết rằng, hóa ra bản chất mình cũng có một mặt tinh nghịch như vậy.
Chỉ là sau khi nói xong, tôi co rúm lại như chim cút và hối hận.
Mạnh Kính Chiêu ôm chặt tôi từ phía sau.
Giọng anh khàn khàn thì thầm vào tai tôi: "Không."
“Nhưng Sơ Niệm… anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Tôi c.h.ế.t mất.
Có lẽ anh không biết,
Ngay từ rất sớm, tôi đã vô thức say mê sự dịu dàng của anh.