Đương Gia Chủ Mẫu - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-14 18:28:07
Lượt xem: 171
"Gia đình hắn có quan hệ trong triều đình, nhưng nhà ta cũng có thể leo lên, lúc đó thì không cần quá sợ nhà họ Lương."
Phụ thân ta nói vậy.
Nhưng sau đó, "ngọn núi" ấy đã sụp đổ, và hôn lễ của ta với Lương Nam An cũng bị hoãn lại, sau đó chàng ấy bị gọi đi lính, và ta thành thân với Tiết Chiểu Chi.
...
Ta mở mắt, từ từ tỉnh lại từ ký ức.
Ta nâng rèm lên, bên ngoài xe ngựa, là cánh cổng cao lớn của một ngôi chùa, phía sau là bậc thang dẫn lên không biết bao nhiêu là bậc thang mờ ảo trong khói hương và tiếng kinh cầu.
"Chủ nhân."
Châu Tước gỡ hết những chiếc trâm cài trên đầu ta, không nhịn được thở dài.
"Nhìn trời kìa, có vẻ sắp có gió, e là lát nữa sẽ có tuyết, chủ nhân, người vẫn nên đi cáng lên núi đi."
Ta lắc đầu.
"Điều ta cầu chỉ khi lòng thành mới cầu được."
Ta nhìn lên những bậc thang dường như vô tận, hít sâu một hơi, rồi không chút do dự quỳ xuống, đi ba bước rồi lại quỳ.
Ta không phải là tín đồ, hi vọng Phật Tổ không trách.
Bây giờ ta không còn cách nào khác, chỉ có thể trông cậy vào thần linh.
Nguyện, Lương Nam An an lành, khỏe mạnh, may mắn trở về.
Chỉ có một nguyện vọng này, xin thần linh cho trọn vẹn.
...
Ta quỳ ở giữa lưng chừng núi, trán lạnh băng, quả nhiên tuyết bắt đầu rơi.
Ta tiếp tục cúi đầu, tiếp tục bái lạy.
Nơi này được coi là con đường sau của Chiêu Hoa Tự, dành riêng cho những người tu hành hoặc sư sãi đi bộ và quỳ lạy, không rộng rãi như đường chính, bậc thang còn trơn trượt và khó đi hơn.
Ta ngã vài lần, ngón chân như mất cảm giác, không thể cảm nhận được nỗi đau.
Khi ta đến được trước cửa chùa, một đôi giày nhà sư bước nhẹ qua mắt ta.
"Thí chủ.”
Sư thầy thở dài.
"Sinh ly tử biệt, giống như giấc mở, có thể đã cho người ấy không gặp ngài trong mơ, ngài nhớ về người ấy, cũng không thể gặp được người ấy."
Ta ngước mặt, đôi mắt ướt đẫm, những bông tuyết tan chảy trên khuôn mặt, ta hơi ngẩn ngơ nhìn sư thầy, ngẫm nghĩ lời thầy nói, chỉ hiểu ra một ý nghĩa.
"Tôi đã thay người xin một quẻ, hắn vẫn còn sống."
Vị sư thầy nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-gia-chu-mau/chuong-10.html.]
Ta đã đến Chiêu Hoa Tự không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe được tin tức chắc chắn như vậy.
Ta che mặt, cảm xúc mạnh mẽ khiến ta không biết phải làm gì.
"Hãy vào chùa, uống chút trà nóng, ăn ít đồ chay."
15
Trong trai đường, ta ôm chén trà, ngón tay lạnh giá dần ấm trở lại nhưng vẫn còn đau nhức.
Hôm nay Chiêu Hoa Tự không ngừng vang lên tiếng kinh cầu, khách hành hương và du khách đến rất đông.
Khi cảm giác ở bốn chi đã trở lại, ta rời khỏi trai phòng, đến nơi Lương Nam An thường cầu nguyện như một thói quen.
Ta nắm chặt ngọc bội cầu nguyện, hai tay chắp lại thành kính.
Những cành khô dưới tuyết rơi theo gió, đè nặng lên lớp sương giá đã đóng trên người ta, làm ướt đẫm mái tóc.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy một ánh nhìn nóng bỏng từ sau lưng.
Ta hoang mang mở mắt, quay đầu nhìn lại, nhưng giữa đám đông qua lại, không tìm thấy ai đang nhìn ta.
Buổi tối, khi ta vừa trở về phủ, tắm rửa thay đồ, gột sạch mùi nhang thì bất ngờ có người ngồi sau bức bình phong.
"Nàng đi đâu về vậy?"
Tiết Chiểu Chi hỏi.
Ta lạnh nhạt đáp lại.
"Sắp đến Tết rồi, đi chùa cầu nguyện và dâng lễ."
Tiết Chiểu Chi hỏi xong không vội vàng rời đi, hắn ngồi yên đó, sau một hồi lâu mới nói.
"Có cầu xin điều gì không?"
Ta nói: "Chỉ là một nén hương."
"Chỉ vậy thôi à?"
Hắn càng nói càng khiến ta khó hiểu, việc cầu nguyện với ngọc bội của Lương Nam An đương nhiên không thể nói ra, ta khô khan gật đầu.
"Chỉ vậy thôi."
Tiết Chiểu Chi bất ngờ cười nhẹ, giống như đang chế giễu, cũng giống như không tin tưởng.
Hắn tựa lưng vào bàn, thản nhiên ăn hạt dưa trong khi đêm đã muộn, cuối cùng hắn vỗ vỗ mép áo.
"Chủ mẫu, đã đến lúc đi ngủ rồi."
Ta thở dài, nhưng khi ngẩng đầu lên, ta thấy Tiết Chiểu Chi đang lục lọi dưới gối, sau đó lại lật đật tìm kiếm trong chăn, như thể đang tìm cái gì đó.
Ta tò mò hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"