Đương Gia Chủ Mẫu - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-06-14 18:27:50
Lượt xem: 207
Nếu không vì triều đình tuyển mộ binh sĩ, chàng ấy tham chiến mà không có tin tức, thì có lẽ ba năm trước, đáng lẽ ra là đêm động phòng của chúng ta.
Ta nhớ lần trước, Tiết Chiểu Chi đi uống rượu với bạn bè, nửa đêm mới về, đi nhầm vào phòng và vô tình thấy ta đang thêu.
Hắn chỉ lướt qua một cái, sau đó xoa trán, nằm xuống giường nghỉ ngơi, một lát sau, còn chê ta thêu xấu, ánh nến làm mỏi mắt, bảo ta tắt nến để hắn ngủ yên.
Không ngờ, hắn vẫn nhớ chuyện đó.
Ta ho một tiếng.
"Thêu không đẹp, đã đốt đi từ lâu rồi."
Tiết Chiểu Chi đứng yên, nhìn ta.
"Thế à."
Hắn đứng đó một lúc, như thể không tìm được gì để nói tiếp, cuối cùng bước đi.
14
Tiết Chiểu Chi làm ta suốt đêm không ngủ được, sáng hôm sau Châu Tước gọi ta dậy.
"Chủ nhân, hôm nay chúng ta không đi nữa à?"
Ta cố gắng mở mắt.
"Đi, việc cầu nguyện với sư thầy ở Chiêu Hoa Tự không dễ dàng gì, qua hôm nay, lại phải chờ lâu nữa."
Châu Tước thở dài, lắc đầu.
"Chủ nhân và Lương công tử thực sự là những người si tình."
Ta than thở.
"Chàng ấy và ta đã là quá khứ rồi."
Ta vội vàng rửa mặt và chuẩn bị, sau đó dưới danh nghĩa cầu phúc, đến Chiêu Hoa Tự.
Trên đường đi, ta lại mơ màng chìm vào một giấc mơ.
Trong mơ, ta thấy Lương Nam An.
Lương Nam An là một nam nhân tốt bụng và dịu dàng.
Khi còn nhỏ, ta thường bị đệ đệ bắt nạt vì phụ mẫu cưng chiều, không bao giờ phạt đệ ấy, nên coi ta như một bao cát.
Lần đó, đệ đệ đá ta một cú, làm cho má phải của ta sưng vù, một chiếc răng cửa rơi ra.
Mẫu thân nói, một cô gái mất nhan sắc sẽ không còn giá trị nữa.
Ta sợ hãi đến mức ngã xuống đất, khóc không dứt.
Lương Nam An đột nhiên lao tới, dùng đầu húc vào bụng đệ đệ ta, đẩy đệ ấy ngã xuống đất.
Đệ Đệ ta ăn uống khỏe, rất mập mạp và thường xuyên chơi chung với lũ côn đồ ngoài xóm, Lương Nam An làm sao có thể là đối thủ, cuối cùng chàng ấy bị đánh một trận thảm hại.
Khi đệ đệ ta đi, còn cười nói.
"Ta sẽ về nhà kể với mẫu thân, tỷ tìm một tên nam nhân lạ để hắn đánh ta. Nói tỷ là một dâm phụ, để mẫu thân dạy dỗ tỷ một bài học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/duong-gia-chu-mau/chuong-9.html.]
Lương Nam An vất vả đứng dậy, mặt đầy vết thương, nhưng hỏi ta.
"Muội không sao chứ?"
Ta nhỏ tuổi hơn chàng ấy, nhưng chàng ấy đi học được ăn mặc thanh lịch hơn, quần áo cũng đẹp hơn.
Ta khóc nói.
"Ta mất một chiếc răng, sau này sẽ không còn giá trị gì nữa rồi."
Chàng ấy bảo ta mở miệng, rồi như một người huynh trưởng, chàng ấy an ủi ta.
"Không sao, muội vẫn còn đang thay răng, ta thấy có một chút trắng ở chân răng, đó là dấu hiệu muội sẽ mọc răng mới, đừng sợ, đừng l.i.ế.m nó, nếu không răng mới sẽ mọc lệch đấy."
Ta nín khóc, thậm chí nói nhỏ.
"Huynh không nên đến cứu muội, đệ đệ muội mạnh lắm, xem ra huynh không thắng được đâu."
Lương Nam An nghiêm mặt, kiên định nói.
"Làm người quân tử, biết rõ là đúng thì phải làm, ta có thể không đánh bại hắn nhưng có thể ngăn cản hắn.”
“Nếu mọi người trên đời này chỉ nhìn vào thân hình để quyết định có nên làm việc thiện hay không, thì đó không phải là anh hùng, mà là kẻ hèn nhát."
Ta ngẩn ngơ không hiểu.
Lương Nam An thở dài.
"Lẽ nào muội chưa bắt đầu học chữ sao?"
Ta lắc đầu.
Chàng ấy lại hỏi.
"Muội tên là gì? Nhà ở đâu?"
Sau khi ta trả lời, ta hỏi nhỏ.
"Huynh tên là gì? Muội chưa kịp cảm ơn huynh."
Lương Nam An xua tay.
"Không cần, ta không giúp người để nhận lời cảm ơn, ta giúp là vì ta muốn. Ta đi đây."
Nói xong, chàng ấy lảo đảo bước đi.
Nhưng sau đó, ta vẫn biết được tên của chàng.
Chàng ấy là con trai út của nhà họ Lương giàu có nhất vùng, Lương Nam An.
Khi ta bị đệ đệ vu khống thông đồng với "nam nhân hoang dã" và gần như bị đánh khi về nhà, mẹ của Lương Nam An đã đến thăm, lạnh lùng nói.
"Ngươi nói nhi tử của ta là “nam nhân hoang dã” à?"
Ta còn nhớ cái nhìn thất vọng, sợ hãi, thậm chí là nịnh bợ của phụ thân mình.
Phụ thân ta không đánh ta nữa, ngược lại còn khuyên ta nên tiếp xúc nhiều hơn với Lương Nam An.