Em Gái Giáng Đầu - 10
Cập nhật lúc: 2024-08-12 03:57:38
Lượt xem: 221
Giang Thập Lạc cúi đầu: "Đó là do em cố ý sắp đặt, em muốn cặp vợ chồng đó tin rằng thể chất của em đặc biệt, còn những thứ chị nhìn thấy tối hôm đó cũng là giả. Em đã lén bỏ hương gây ảo giác lên người chị, những người ngửi hương này lâu khi nhìn thấy đồ vật màu đỏ sẽ tưởng tượng ra những điều kỳ quái. Mục đích của em là để chị nghi ngờ em rồi nói xấu em trước mặt cặp vợ chồng đó, khiến họ bất mãn với chị.”
"Em đã lên kế hoạch kỹ càng để đến nhà họ Giang, muốn cứu chị ra khỏi nơi này, nhưng em không tìm thấy nơi họ cất con trùng mẹ, chỉ có thể lấy lòng họ trước, để họ cảm thấy em có giá trị hơn, nghe lời và dễ kiểm soát hơn, như vậy họ sẽ giải bùa chú trên người chị để chuyển sang cho em, đến lúc đó sư phụ của em sẽ nhân cơ hội yểm bùa họ."
"Cái vòng này?" Tôi giơ tay nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay.
"Chiếc vòng này được yểm bùa để trừ tà, có thể ngăn chặn sự nguy hại của bùa chú đối với chị, càng gần đến ngày Giang Hồi trưởng thành, sự kiểm soát ngầm của họ sẽ càng mạnh mẽ, khiến chị c.h.ế.t đi vào đúng ngày Giang Hồi trưởng thành."
Tôi vẫn cảm thấy thật khó tin. Tình tiết quá kỳ quặc. Những gì chỉ diễn ra trên phim ảnh lại xuất hiện trong đời thực của tôi.
Tôi và Tề Trình nhìn nhau, không biết có nên tin cô ấy hay không.
"Nếu không tin, chị có thể đi làm xét nghiệm ADN với vợ chồng họ Giang."
"Hơn nữa, chị nghĩ mà xem, hai mươi năm nay, chị có bao giờ làm trái lệnh của cặp vợ chồng đó chưa? Chỉ cần những gì chị nghĩ không giống với họ, chị sẽ bị đau đầu, theo bản năng nghe theo họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-gai-giang-dau/10.html.]
Tôi do dự, Giang Thập Lạc quả thực là em gái ruột của tôi, nhưng còn cha mẹ đã sống cùng tôi hai mươi năm...
Tôi nhớ lại những chuyện gần đây. Ngày Giang Hồi lên cơn bệnh, tôi muốn gọi cấp cứu, mẹ tôi quát tôi không cho gọi, tôi không hiểu nhưng vẫn theo bản năng bỏ điện thoại xuống. Buổi tối hôm tôi nói với họ rằng Giang Thập Lạc không phải người bình thường, mẹ tôi đột nhiên mắng tôi đuổi tôi đi, đầu tôi cũng đau như búa bổ...
Tôi xoa xoa thái dương, đột nhiên cảm thấy lạnh toát. Gia đình đã sống cùng nhau hai mươi năm, cuối cùng tất cả đều chỉ là âm mưu.
"Cha mẹ ruột của chúng ta... thì sao? Họ vẫn đang đợi chúng ta trở về nhà sao?
Khóe mắt Giang Thập Lạc đỏ hoe, em ấy lau đi những giọt nước mắt đang chực trào.
"Năm năm trước, họ, đã qua đời trong đau buồn."
14
Từ xa, một người đàn ông dẫn Giang Hồi đi tới.