Em Gái Giáng Đầu - 11
Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:57:57
Lượt xem: 486
"Hôm nay là ngày lành, dương khí cực thịnh ở vị trí chính cung phía Bắc, lại ở bên hồ, rất thuận lợi. Em đã mời sư phụ của em xuống núi, để bà ấy giúp chị và Giang Hồi đổi lại số mệnh."
Sư phụ của Giang Thập Lạc, chính là vị lão nhân đã nhận nuôi cô, đang ngồi xếp bằng trong lều, nhắm mắt tĩnh tâm.
Giang Hồi bị đưa đến với vẻ mặt ngơ ngác.
Tề Trình nhìn rõ người đàn ông bên cạnh, kinh ngạc thốt lên: "Thi Triệt?"
Thi Triệt nhìn thấy Tề Trình, vẻ mặt vui mừng: "Tề thí chủ?"
Thi Triệt là một đạo sĩ, đàn em cùng trường của Tề Trình, kém anh ấy hai khóa. Giang Thập Lạc kể với tôi Thi Triệt là cháu trai của sư phụ cô ấy, hai năm trước sau khi tốt nghiệp đã xuống tóc đi tu, lần này đặc biệt xuống núi để hỗ trợ sư phụ. Giang Hồi đang run cầm cập ở một góc, biết làm sao được, ai bảo cậu ta sợ Giang Thập Lạc cơ chứ. Hoán đổi số mệnh hóa ra cũng đơn giản. Tôi và Giang Hồi đang nằm trong lều. Thi Triệt, à không, phải gọi là Tĩnh Vô mới đúng - pháp danh của cậu ấy. Tĩnh Vô cầm một nhúm tóc và một mảnh vải có hình thù kỳ lạ đưa cho sư phụ của Giang Thập Lạc. Tôi chợt nhớ ra, đây là tóc và quần áo của Giang Hồi.
Sau đó, tôi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, Tề Trình với vẻ mặt lo lắng đang quỳ ngồi bên cạnh tôi, nhìn trái nhìn phải. "Thập An, em không sao chứ? Cảm thấy thế nào?" Tôi lắc đầu, mặc dù bây giờ vẫn còn rất lạnh, nhưng cơ thể lại cảm thấy một sự sảng khoái khó tả. Chẳng lẽ đây là cảm giác của người có số mệnh tốt? Trong lều không còn bóng dáng của ai khác, chỉ có Giang Hồi đang lẻ loi ngủ ở một góc. Tề Trình kéo tôi dậy, khoác áo khoác cho tôi.
Họ đều đã đi rồi, Giang Thập Lạc bảo chúng tôi đợi Giang Hồi tỉnh lại rồi cùng nhau về, còn nói rằng tối nay cậu ta có thể sẽ phải chịu chút khổ.
Tôi im lặng không nói gì. Tôi hiểu ý của Giang Thập Lạc, nhà họ Giang quan tâm nhất đến cậu con trai bảo bối này. Giang Hồi sợ Giang Thập Lạc, nhưng không sợ tôi.
Trời đã tối rồi, Giang Hồi có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Trong lều tối om, tôi cùng Tề Trình bật đèn pin điện thoại lên, che một nửa ánh sáng rồi đặt dưới cằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/em-gai-giang-dau/11.html.]
Giang Hồi vừa mở mắt ra đã thấy tôi và Tề Trình đang nhìn chằm chằm vào cậu ta với sắc mặt tái nhợt liền sợ tới mức hét ầm lên: “ Các người làm cái gì vậy?!”
15
Tề Trình cười một cách âm u: "Ai bảo cậu ngủ lâu như vậy, làm chậm trễ việc tôi về nhà."
Giang Hồi không quen biết Tề Trình, không dám cãi lại hắn, bèn quay sang công kích tôi: "Tôi còn chưa hỏi cô đâu Giang Thập An, các người không rõ lý do đã mang tôi đến đây làm gì?"
Đứa trẻ đáng thương, còn không biết tội ác mà cha mẹ nó đã gây ra.
"Hôm nay trời đẹp, thích hợp để bán cậu đi đấy." Tôi nói một cách thờ ơ.
Giang Hồi: ...
Giang Hồi lắp bắp: "Đùa... đùa gì vậy."
Tôi nhường chỗ, Tề Trình dùng một tay xách Giang Hồi lên đi ra ngoài.
"Đi thôi, nhóc, chị ngươi đã bán ngươi cho ta rồi."
Đúng lúc một cuộc gọi đến, ghi chú là "Mẹ". Tôi nhấn nút nghe, bật loa ngoài.