[Full] Sau Khi Từ Hôn Phật Tử Điên Cuồng Theo Đuổi - Phần 11
Cập nhật lúc: 2024-08-12 21:04:08
Lượt xem: 833
10
Mùa lũ năm nay quá dữ dội, Hà Nam, Quan Trung liên tiếp gặp lũ lớn, nhấn chìm ruộng tốt, cuốn trôi nhà cửa, số người c.h.ế.t và bị thương rất nhiều.
Triều đình định phái quan viên đi giám sát việc gia cố đê điều ở các châu phủ dọc sông để chống lũ, nhưng triều thần ai nấy đều im lặng, không ai dám đi.
Thứ nhất, số quan viên có kinh nghiệm trị thủy rất ít, còn những quan viên lão luyện, kinh nghiệm đầy mình thì lại hiểu rõ đạo lý "không làm còn hơn làm không tốt", không dám mạo hiểm.
Thứ hai, bệ hạ tính khí thất thường, đa nghi hiếu sát. Dù có làm tốt cũng phải lo sợ, không biết ngày nào sẽ bị lấy làm cái cớ để trị tội.
Nghe ca ca ta kể, hoàng thượng nổi giận trên triều, nhưng cũng không thể làm gì hơn, đành bất lực nói chuyện trị thủy để sau hãy bàn.
Vừa lúc đó, Tạ đại nhân vừa đổi lại quan phục bước vào.
Ông vừa từ ngục ra, chưa kịp chỉnh trang lại mái tóc đã điểm bạc, liền quỳ xuống đất, dứt khoát nói: "Bệ hạ, thần nguyện ý đi. Vì nước phục vụ, cúc cung tận tụy, đến c.h.ế.t mới thôi."
Nghe ca ca ta thuật lại, ta không khỏi sững sờ, lời nói của Tạ đại nhân thực sự đáng khâm phục.
Ca ca ta cũng đầy cảm khái.
"Tiểu muội, còn một chuyện nữa." Hắn nhẹ giọng nói: ‘‘Lần này trị thủy, ta và Thái tử đã thỉnh cầu, cũng định theo Tạ đại nhân cùng đi."
Hắn cười cười: ‘‘Lời muội nói lần trước, ca đã ghi nhớ. Nếu không có bách tính, thì cũng không có kinh thành phồn hoa này, ta cũng nên góp một phần sức lực cho thiên hạ."
Ca ca ta áy náy nhìn ta: ‘‘Chỉ là khi ta đi, sẽ vắng mặt ở kinh thành mấy tháng, không ai bảo vệ muội, ta thực sự lo lắng. Còn chuyện của Dữu Ôn..."
Hắn ấp úng, cuối cùng nói: "Khi ta làm việc ở Đông Cung, không ít lần chạm mặt với tên tiểu tử này, y cứng đầu cứng cổ, đánh không thắng, mắng không xong, giờ lại còn làm quan lớn hơn ta không ít. Lần đầu ta thấy y nằm bẹp trên giường kêu đau chân, ta suýt nữa bật cười, nhưng y lại liếc ta một cái, rồi cố ý hỏi thăm sức khỏe của ta, rõ ràng là ám chỉ rằng nếu ta lắm lời, y sẽ khiến ta không còn khỏe mạnh nữa."
Ca ca ta thở dài: ‘‘Nhưng y là người tốt, không có tính cách công tử bột, dù cũng là người trong bốn đại gia tộc, nhưng hơn ca ca ngươi rất nhiều, chức quan hiện nay đều là y tự mình chiến đấu mà có được.
Ta cũng muốn giới thiệu hai người gặp nhau, nhưng thời gian không phù hợp, mấy năm trước y ở bên ngoài chinh chiến, sau khi trở về kinh thành gia nhập Kim Ngô Vệ, khi đó muội đã nảy sinh tình cảm với Tạ Hoài Ngọc. Chúng ta coi nhau là bạn bè trong quan trường, nhưng y luôn tìm cách từ chối không chịu đến phủ thăm hỏi, y nói rằng sợ gặp muội, sẽ có một số thứ không thể giấu được."
Ca ca xoa đầu ta: ‘‘Tiểu muội, những gì đã qua không đáng để lưu luyến, người ta phải nhìn về phía trước. Trong thời gian này ta không có ở kinh thành, muội phải tự bảo trọng."
Mưa rả rích, lại kéo dài thêm mấy chục ngày.
Mây mù xám xịt như muốn nhấn chìm cả kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/full-sau-khi-tu-hon-phat-tu-dien-cuong-theo-duoi/phan-11.html.]
Ta chưa từng gặp lại Dữu Ôn.
Nhưng Trưởng công chúa lại đến một lần.
Nàng kinh ngạc nói: "Hỏng rồi, hỏng rồi. Ta vốn tưởng muội không để mắt đến Tiểu Phong của ta, nào ngờ, sáng nay nghe hạ nhân nói, muội đêm đó thực sự dẫn một người đi, còn hỏi ta nửa tháng rồi, có muốn dẫn về không.”
"Đêm đó muội dẫn ai đi vậy?" Trưởng công chúa bối rối: ‘‘Ta điểm danh lại rồi, trong phủ không thiếu một ai cả."
Bên cạnh nàng, một nam tử gầy gò, yếu ớt cúi đầu, khẽ nói: "Công chúa bận rộn, có lẽ là giấu Tiểu Phong, lại lén lút đưa thêm vài người vào phủ, đến nỗi giấu kín quá nên quên mất rồi."
Trưởng công chúa xua tay: "Làm gì có chuyện đó, bản cung có gì mà phải giấu diếm, ta xưa nay luôn thẳng thắn, quang minh chính đại."
Hóa ra đây mới chính là Tiểu Phong thật sự.
Ta tò mò liếc nhìn một cái.
Tiểu Phong càng cúi đầu thấp hơn: "Ngài thì quang minh chính đại rồi, còn ta thì tức đến mức muốn thắt cổ."
Trưởng công chúa đành im lặng không nói gì thêm.
Ta nghĩ bụng, hắn thực sự trông trắng trẻo, đáng thương, lúc nào cũng cúi đầu, nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng thực tế lời nói lại rất châm chọc, như một người chuyên góp vui.
Sợ làm ảnh hưởng đến tình cảm của họ, ta vội vàng giải thích: "Lúc đó ta đã dẫn Dữu Ôn đi."
Trưởng công chúa ngạc nhiên: "Ồ, lợi hại thật, Dữu Ôn cũng..."
Tiểu Phong cúi đầu, đột nhiên hít mũi thật to, chưa đến một giây sau, những giọt nước mắt to tròn đã lăn dài xuống.
"Ta biết mà, công chúa ngài vẫn còn nghĩ đến Dữu Ôn."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Ta khi nào đã nghĩ đến Dữu Ôn chứ!"
Trưởng công chúa hốt hoảng giải thích, vội vã xua tay với ta: "Nếu đã vậy, hiểu lầm cũng được giải quyết.
Ta đến đây còn để nói với muội một chuyện, mưa lớn quá nhiều, phụ hoàng của ta muốn mời quốc sư mở đàn lễ tế thần, ăn chay ba ngày. Vương công tử không có ở đây, phụ thân muội thì đang bệnh, nhà họ Vương không thể thiếu người, đến lúc đó muội cũng phải tham gia."
Nàng ngập ngừng một chút, rồi bổ sung: "Mở đàn lễ, người đọc kinh văn chính là Tạ Hoài Ngọc."