Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GẢ CHO MỘT KẺ QUÈ - 11

Cập nhật lúc: 2024-09-28 20:14:27
Lượt xem: 5,838

Khi trời sáng, những người còn sống đều đã được tìm thấy, đại phu nhân và Trình Hoàn Bích ôm nhau khóc lóc thảm thiết.  

 

Bên cạnh, một nữ nhân nói với người thân: "Chúng ta cứ tưởng sẽ c.h.ế.t chắc rồi, ai ngờ vị công tử ấy bỗng nhiên xông ra, ta còn tưởng thần tiên hiện thế đấy! Lạ thật, hắn vừa xuất hiện, bầy sói trong núi cũng ùa ra, chỉ cắn đám cướp mà không động đến chúng ta, mọi người nói xem có phải Phật tổ hiển linh không?"  

 

Thật sự kỳ lạ, ta nghe nàng ta nói mà không dám tin. Tạ Hoài Chu ở kiếp này, đúng là rất khác biệt.  

 

Một lúc sau, Tạ Hoài Chu cử người về kinh báo tin, còn hắn và mười mấy huynh đệ khác hộ tống chúng ta từ từ quay về.  

 

Những người khác bị thương chút đỉnh, ngồi trên xe bò mượn từ nông hộ.  

 

Ta không bị gì, nên đi cùng Tạ Hoài Chu, chầm chậm theo sau xe bò.  

 

Ánh dương ló rạng, xuyên qua lớp sương mỏng, từng tia từng tia nhẹ nhàng rơi trên vai người.  

 

Dọc đường, im lặng bao trùm. Ta nhìn Tạ Hoài Chu mấy lần, cuối cùng gom đủ can đảm mở lời.  

 

"Tạ Hoài Chu."  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Ừ?"  

 

"Lần thi xuân này..."  

 

Ta chưa nói hết, nhưng hắn đã hiểu và cắt ngang lời ta.  

 

"Chuyện ta thi trượt, ta không để ý, Trình cô nương không cần phải an ủi."  

 

"Vậy sao ngài lại đột nhiên muốn đi tòng quân?"  

 

Hắn mỉm cười, dịu dàng nói: "Con đường này không thông, ta muốn thử con đường khác. Cô chẳng phải đã nói sao, làm nam tử hán, nếu không có công danh, làm sao bảo vệ được người mình trân quý?"  

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.  

 

Hắn không để ý đến ánh mắt ta, chỉ chăm chú nhìn con đường phía trước, không chút xao nhãng.  

 

Ta nghĩ, giờ phút này trong lòng hắn, chắc đang nghĩ đến người trong mộng của mình.  

 

Không biết vì sao, ta đột nhiên rất muốn biết nàng là ai.  

 

"Nàng là người thế nào?" ta hỏi.  

 

"Ai cơ?"  

 

"Người mà ngài thích."  

 

Tạ Hoài Chu sững lại, ánh mắt thoáng d.a.o động, hắn cười gượng: "Ồ, nàng à, nàng là người rất tốt."  

 

Hắn không miêu tả nhiều, chỉ nói hai chữ: "Rất tốt."  

 

Có lẽ, yêu một người chính là như vậy, nói không rõ nàng tốt ở đâu, chỉ là rất tốt.  

 

Ta cúi đầu cười: "Thôi được, vậy ta chúc hai người... Người có tình, sẽ thành quyến thuộc."  

 

"Cảm ơn."  

 

Giọng hắn nhẹ như gió thoảng: "Cô cũng là người rất tốt, chắc chắn sẽ có một mối nhân duyên tốt đẹp."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-cho-mot-ke-que/11.html.]

"Ừ."  

 

Ta muốn cười, nhưng không hiểu sao, lại có chút buồn bã.  

 

Rõ ràng chúng ta đều đã có tương lai tốt đẹp, ta đáng lẽ nên vui mừng mới phải.  

 

Nhưng sâu trong lòng, lại cảm thấy như có một khoảng trống đột ngột xuất hiện.  

 

Còn cách kinh thành hai dặm, phía trước bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.  

 

Mấy chiếc xe ngựa chạy đến, là người nhà nghe tin đã đến đón chúng ta.  

 

17  

 

Sau khi trở về nhà, đại phu nhân đổ bệnh.  

 

Nghe người trong nhà nói, bà ấy đêm nào cũng gặp ác mộng, thường khóc thét tỉnh dậy giữa đêm.  

 

Có một đêm, đám hạ nhân nghe thấy bà và cha ta cãi nhau, chẳng ai nghe rõ họ cãi gì, chỉ thấy cha ta mặt mày tái xanh, bỏ ra ngoài ngủ trong thư phòng. Từ đó trở đi, ông ta không quay lại phòng ngủ nữa.  

 

Sau khi ta về phủ, Yến Tiêu Thăng từng cho người nhắn hỏi thăm mấy lần, nói rằng nếu ta muốn chơi cờ thì cứ đến Quan Hạc Lâu tìm hắn.  

 

Ta đáng lẽ nên đáp lại, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, ta không có tâm trạng, liền qua loa từ chối hết.  

 

Yến Tiêu Thăng cuối cùng cũng đích thân đến nhà.  

 

Viện cớ: "Nghe nói phu nhân kinh sợ, mẫu thân của ta lo lắng, nên phái ta đến thăm hỏi."  

 

Điều này hoàn toàn vô lý, mẫu thân của Yến Tiêu Thăng căn bản không quen biết đại phu nhân, làm sao có thể cử hắn đến thăm.  

 

Hành động của hắn khiến mọi người mơ hồ, hạ nhân trong phủ đều suy đoán, liệu Yến gia có định tạo phản và muốn lôi kéo Trình gia hay không.  

 

Hôm hắn đến, ta đang phơi nắng ngoài cửa phòng.  

 

Sau khi giả vờ đến thăm hỏi đại phu nhân, hắn lại lảng vảng đến chỗ ta.  

 

Ta vừa mở mắt, thấy hắn liền giật mình, tưởng mình đang nằm mơ.  

 

"Yến Tiêu Thăng?"  

 

Hắn giống như một con gà trống lớn, trách móc ta: "Hay hay hay, trước đây cô năn nỉ tìm đến ta thì gọi ta là 'lang quân', bây giờ mấy ngày không gặp liền xa lạ, chỉ gọi ta là Yến Tiêu Thăng."  

 

Ta thở dài, thật sự không cười nổi.  

 

Hắn cũng chẳng có ý định đến gần, chỉ nói: "Thấy cô vẫn sống, ta an tâm rồi."

 

Ta hỏi hắn: "Lang quân đến đây chỉ để thăm ta à?"

 

Hắn khinh bỉ đáp: "Nghĩ cũng hay lắm, chỉ là theo lệnh của mẫu thân ta đến thăm bệnh, tiện thể nhìn thấy cô nên thuận miệng nói một câu thôi."

 

Được rồi.

 

Ta cũng chẳng buồn trả lời, quay đầu ngắm nhìn những mầm non mới nhú trên cây, tiếp tục đắm chìm trong sự ngẩn ngơ của mình.

 

Yến Tiêu Thăng đứng một lúc, nhẹ nhàng nói: "Cứ ru rú trong nhà mãi, đừng để buồn mà sinh bệnh. Dạo này thời tiết đẹp, không nên bỏ lỡ ánh xuân."

 

Giọng hắn nhẹ nhàng đến mức ta tưởng mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng hắn lại trở về với dáng vẻ ngạo mạn thường ngày: "Bản công tử còn nhiều việc phải làm, đi đây."

Loading...