GẢ CHO MỘT KẺ QUÈ - 15
Cập nhật lúc: 2024-09-28 20:15:57
Lượt xem: 7,275
Ta nhìn họ, thở dài một cách lén lút.
Được rồi, họ lại hợp nhau rồi.
Nghĩ lại lần trước ta lừa Từ Thanh Phong, không biết sau đó hắn có tìm được cái quạt của mình không.
Nhưng không sao, bây giờ hắn đâu còn cần cái quạt nữa.
Ta đang ngồi giữa một đám người, Yến Tiêu Thăng chen qua đám đông, ngồi xổm trước mặt ta.
Giọng hắn có chút run rẩy.
"Hoàn Châu, cô sao rồi?"
Ta nhìn hắn, mỉm cười mỉa mai: "Chỉ là một món đồ chơi trong tay thôi, không đáng để công tử lo lắng."
Hắn sững sờ, sắc mặt lập tức tái nhợt.
25
Sau khi tay ta được băng bó xong, Trình Hoàn Bích và Từ Thanh Phong định đưa ta về nhà.
Nhưng ta quyết định không về.
“Tỷ tỷ, bảo với người nhà đừng tìm ta, ta sẽ về."
Ta cướp lấy một con ngựa nhanh nhất, trong tiếng hô hoảng hốt của họ, phóng thẳng về hướng bắc.
Ta muốn đi tìm Tạ Hoài Chu.
Ký ức kiếp trước của ta đã quay về, và ta hiểu ra, lý do tại sao mùi vị của bát mì trường thọ ấy lại quen thuộc đến vậy là vì kiếp trước, ngày nào ta cũng ăn nó.
Bát mì đó là do Tạ Hoài Chu làm.
Không chỉ có ta trọng sinh, mà hắn cũng vậy.
Chỉ là hắn luôn nghĩ rằng ta ghét hắn, không dám đối mặt, nhưng lại lặng lẽ dõi theo ta.
26
Ta phi ngựa không ngừng nghỉ.
Càng tiến gần về phương bắc, đường sá hai bên càng trở nên hoang vắng.
Chiều hôm đó, cách Bắc quận chỉ còn mười dặm, ta gặp một vài tên côn đồ.
Và rồi ta chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ, bầy sói từ trên núi lao xuống, tấn công đám côn đồ nhưng lại không đụng tới ta.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy có lẽ trên đời này thực sự có thần thánh.
Ta càng thêm chắc chắn, không dám nhìn nhiều, thúc ngựa chạy nhanh.
Cuối cùng, vào lúc hoàng hôn, ta đến được thành.
Khi đó, Bắc quận vừa trải qua một cuộc bạo loạn, người dân đã đói khát từ lâu, còn lương thực cứu trợ mà triều đình hứa hẹn thì chưa thấy đâu.
Người dân phẫn nộ, họp nhau đòi phá hủy phủ quận thủ, rồi kéo đến Kinh Đô, cuộc bạo loạn sắp sửa nổ ra.
Ta lo lắng, vội chạy theo họ.
Trước cổng phủ quận thủ.
Tạ Hoài Chu đứng trước cửa, lớn tiếng trấn an người dân.
Nhưng những người đó đã quá đói, chẳng thèm nghe, chỉ vây quanh chửi rủa, thậm chí có người còn định ra tay.
Ta chộp lấy một con d.a.o chặt củi từ tay ai đó, xô đẩy đám đông, đứng chắn trước Tạ Hoài Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-cho-mot-ke-que/15.html.]
"Không được lại gần! Ai dám tiến lên, ta chặt hắn thành đống thịt vụn!"
Con d.a.o trong tay ta khiến đám người kia chùn bước, họ sợ hãi lùi lại vài bước, không dám tiến lên nữa.
Tạ Hoài Chu nhìn ta, sững sờ: "Trình cô nương, sao cô lại..."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta quay đầu nhìn hắn: "Tên què c.h.ế.t tiệt, chàng còn giả bộ gì nữa!"
Hắn cứng đờ.
Một lúc sau, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.
"Chẳng lẽ nàng cũng..."
"Chàng có thể, sao ta lại không thể?"
Im lặng hồi lâu.
Hắn khẽ thở dài: "Hoàn Châu, sao nàng lại đến đây?"
27
Sự xuất hiện của ta khiến người dân vây quanh phủ quận thủ tạm thời yên tĩnh lại. Tạ Hoài Chu nhân cơ hội này kiên nhẫn thuyết phục họ chờ đợi thêm chút nữa.
Trong đám đông, một người phụ nữ bước ra, áo quần rách rưới nhưng dung mạo vẫn thanh tú.
Nàng ta nói rằng trước đây, các quan lại khác đều trốn sau lính gác, chỉ có Tạ Hoài Chu là đứng giữa đám đông, bình đẳng nói chuyện với họ. Nàng ta tin rằng hắn không phải loại quan tham nuốt lương cứu trợ.
Nàng ta nói nhiều lắm, dù chỉ là một cô gái bán cá chưa từng đọc sách, nhưng lời nói của nàng còn thuyết phục hơn nhiều văn nhân, khiến đám đông thực sự bình tĩnh lại.
Cuộc bạo loạn tạm thời được ngăn chặn, phủ quận thủ không bị phá hủy.
Đêm đó, Tạ Hoài Chu lấy hết lương thực trong phủ, nấu thành một nồi lớn chia cho người dân.
Ngày hôm sau, lương cứu trợ của triều đình đến kịp lúc, khủng hoảng ở Bắc quận cũng kết thúc.
Nhưng Tạ Hoài Chu bắt đầu tránh mặt ta.
Hắn sợ ta chỉ hành động theo cảm tính, muốn đưa ta về Kinh Đô.
Hắn nói rằng đi theo hắn sẽ phải chịu rất nhiều khổ cực, tương lai cũng chưa chắc hắn sẽ được thăng tiến, hắn không muốn thấy ta hối hận lần nữa.
26
Nhưng đêm đó, ta đứng trước cửa phòng hắn, rơi hai giọt nước mắt và nói: "Tạ Hoài Chu, ta muốn ăn mì."
Hắn lập tức thất thủ, gỡ bỏ mọi phòng bị.
Cuối cùng, ta cũng thốt lên câu nói mà kiếp trước chưa từng nói được:
"Tạ Hoài Chu, hôm đó ta nói ta hối hận vì đã lấy chàng, thực ra ta chỉ đang lừa chàng thôi.
"Ta không hối hận chút nào, được gả cho chàng là điều may mắn nhất của ta."
27
Sau khi tình hình Bắc quận ổn định, Tạ Hoài Chu đưa ta trở về Kinh Đô.
Ngày hôm đó, hắn đến nhà ta để cầu hôn.
Phụ thân ta vốn dĩ đã có ý định gả ta cho hắn, nay hắn tự mình đến cầu hôn, phụ thân còn vui không kịp, lập tức đồng ý.
Tuy nhiên, một chuyện phải tính riêng, đó là việc ta tự ý chạy đến Bắc quận, đã phá vỡ gia quy, bị phạt cấm cửa một tháng không được ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau khi ta về nhà, Yến Tiêu Thăng không hiểu sao lại đến phủ tìm ta.
Lần này hắn không vào nhà, chỉ đứng chờ ngoài cổng phụ, đợi ta ra.
Ta không biết hắn lại muốn làm gì nữa, nhưng cũng chẳng quan tâm, chỉ bảo nha hoàn ra nói với hắn rằng ta đã đính hôn, đừng đến tìm ta nữa.