GẢ CHO MỘT KẺ QUÈ - 14
Cập nhật lúc: 2024-09-28 20:15:44
Lượt xem: 6,383
22
Vào năm thứ mười một sau khi kết hôn với Tạ Hoài Chu, ngày mùng một tháng Chạp.
Chúng ta đã cãi nhau rất to, cả ngày hôm đó, ta không nói với Tạ Hoài Chu một lời nào.
Ta không cho hắn đi theo, không cho hắn xuất hiện trước mặt ta.
Ngày mùng hai tháng Chạp, ta một mình ra ngoài mua phấn son.
Tạ Hoài Chu lo lắng, lén lút đi theo từ xa, không dám để ta phát hiện.
Hôm đó lạnh lắm, mưa phùn rơi lất phất, người đi đường thưa thớt.
Ta đi phía trước, từ lâu đã phát hiện ra Tạ Hoài Chu. Ta muốn hắn đến bên ta, che chung chiếc ô, nhưng lại không chịu mở miệng.
Đang đi, bất ngờ có một con ngựa từ đâu lao ra, nhắm vào hai đứa trẻ đang chơi đùa giữa đường.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trong khoảnh khắc đó, ta theo bản năng chạy đến, đẩy hai đứa trẻ ra.
Nhưng chính ta lại không tránh được.
Con ngựa đó dẫm lên n.g.ự.c ta, nghiền nát xương cốt của ta.
Mơ hồ, ta nghe thấy tiếng Tạ Hoài Chu gào lên trong tuyệt vọng: "Hoàn Châu!"
Ta mở miệng, nhưng m.á.u chảy không ngừng, chẳng thể nói nổi một chữ.
Hôm đó, Tạ Hoài Chu ôm ta, chạy khắp các con phố ở Kinh Đô để tìm thầy thuốc.
Hắn vốn đã là một người què, vì hoảng loạn mà càng què hơn, ngã không biết bao nhiêu lần.
Nhưng vết thương của ta quá nặng, dù là thần tiên cũng không thể cứu nổi, tất cả các y quán đều đóng cửa, không dám chữa trị, cuối cùng ta vẫn chết.
Ngày hôm đó, cả con phố đều nghe thấy tiếng khóc của Tạ Hoài Chu.
Ta nhớ lại những điều này, tất nhiên cũng nhớ ra rằng, thực ra ta chưa bao giờ ghét Tạ Hoài Chu.
Ta thật sự rất thích món ăn hắn nấu, cũng rất thích hắn.
Ta chỉ quen thói bắt nạt hắn, quen chờ hắn dỗ dành.
Ta cũng nhớ ra, lời cuối cùng mà ta muốn nói với hắn trước khi chết, nhưng chưa kịp nói.
Tạ Hoài Chu, ta nói ta hối hận vì đã lấy chàng, thực ra chỉ là lời nói dối.
23
Một vài giọt bùn văng lên mặt ta, ta giật mình tỉnh khỏi dòng ký ức.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, ngay trên đầu ta, móng ngựa của Bùi Kính đang sắp đạp xuống.
Ngay lúc nguy cấp, một con ngựa khác từ bên cạnh lao tới, hất văng Bùi Kính ra, chắn trước mặt ta.
Hóa ra là Từ Thanh Phong.
Hắn đứng chắn trước Bùi Kính, trừng mắt tức giận: "Tiểu Hầu gia! Ngài định làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-cho-mot-ke-que/14.html.]
Bùi Kính tức giận đến nỗi trèo ra khỏi đống bùn, lau nước bẩn trên mặt, quát lên: "Ngươi là cái thá gì? Cũng dám đ.â.m vào ta?"
Lúc này, Trình Hoàn Bích cũng đã xuống ngựa, chạy đến đỡ ta dậy, tức giận nhìn Bùi Kính: "Bùi Kính! Chỉ là một trò chơi thôi, thua thì thua, đâu đến mức gây ra án mạng chứ?"
24
Bùi Kính lắp bắp: "Ta... ta chỉ muốn giành viên dạ minh châu để tặng nàng thôi!"
"Xì! Ngươi lòng dạ hẹp hòi, thua không chịu nổi còn định hại c.h.ế.t muội muội ta, lại còn lấy ta làm cái cớ, thật ghê tởm!"
Trình Hoàn Bích nhổ nước bọt vào hắn.
Nàng vốn rất hài lòng với Bùi Kính, nhưng lúc này hoàn toàn đứng về phía đối lập với hắn.
Ta nhìn nàng, trong đầu như choáng váng. Thực ra, Trình Hoàn Bích cũng không hẳn là người xấu.
Kiếp trước, dù nàng luôn khoe khoang trước mặt ta, muốn hơn thua với ta, nhưng khi ta bị đầy tớ ức hiếp, nàng đã nghiêm khắc trừng phạt bọn chúng.
Khi ta cãi nhau với nàng, bị phạt chép "Nữ giới" trong từ đường, không được ra ngoài, chính nàng đã lén chép thay ta.
Sau này, khi ta bị ngựa giẫm bị thương, nàng cũng là người đầu tiên đến giúp.
Ta mỉm cười nhẹ, nói khẽ: "Trình Hoàn Bích, thực ra bệnh của tỷ có thể chữa được. Chỉ cần dừng uống những loại thuốc tỷ đang dùng, cơ thể tỷ sẽ tự khỏi."
Kiếp trước, nhiều năm sau, nàng đã gặp một thần y. Thần y nói rằng cơ thể nàng chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng sẽ tự phục hồi, nhưng vì lo lắng mà uống quá nhiều thuốc, lại càng làm bệnh nặng thêm.
Trình Hoàn Bích không hiểu tại sao ta lại nói vậy, ngơ ngác nhìn ta.
"Muội đang nói gì vậy? Thôi được rồi, đừng nói nữa, để đại phu kiểm tra xem muội có bị thương gì không."
Nàng vừa nói, vừa cùng những người khác đưa ta vào chỗ quan sát.
Đại phu kiểm tra một lượt, xác nhận rằng tay ta chỉ bị giẫm nhẹ, không có gì nghiêm trọng.
Trình Hoàn Bích cuối cùng cũng yên lòng.
Khi đại phu băng bó cho ta, nàng quay sang cảm ơn Từ Thanh Phong: "Cảm ơn công tử đã cứu muội muội ta."
Từ Thanh Phong cười nhẹ: "Không cần cảm ơn, gặp tình huống này, ai cũng sẽ đứng ra thôi."
Trình Hoàn Bích hỏi: "Vẫn chưa biết quý danh của công tử?"
"Tại hạ là Từ Thanh Phong, Thanh Phong Hứa Lai, Từ Thanh Phong."
"Từ Thanh Phong? Có phải Từ Thanh Phong đứng nhì trong kỳ thi xuân vừa rồi không?"
"Thật hổ thẹn, chính là tại hạ."
"Công tử thật giỏi!"
Trình Hoàn Bích nhìn hắn, không ngừng khen ngợi: "Thật đó, vừa học giỏi, lại chính trực, bây giờ khó mà tìm được người như công tử."
"Quá khen, quá khen."
Từ Thanh Phong đỏ mặt: "Trình... Trình cô nương, đừng khen nữa, tại hạ thực sự rất xấu hổ..."
...