GẢ CHO MỘT KẺ QUÈ - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-28 20:11:51
Lượt xem: 5,694
Lại một cái tát nữa.
"Ta không cần biết ngươi biết được bao nhiêu, từ giờ trở đi, ngươi mà dám nói một lời nào về Hoàn Bích nữa, ta sẽ xé rách miệng của ngươi!"
"Người đâu, lôi nó vào từ đường cho ta! Phạt chép phạt 100 lần cuốn ‘Nữ Giới’, không chép xong thì đừng hòng được ăn cơm!"
Cửa bật mở, hai bà v.ú già kéo tay ta lôi về phía từ đường.
Ở cửa từ đường, ta nhìn thấy Trình Hoàn Bích.
Nàng ta sợ hãi, mắt đỏ hoe, giải thích: "Trình Hoàn Châu, không phải ta mách lẻo với mẹ đâu, ta thực sự không làm vậy!"
Nha hoàn phía sau nàng ta nức nở: "Là, là nô tỳ nói với đại phu nhân. Nô tỳ thấy tiểu thư bị bắt nạt, nhất thời tức giận nên mới…"
Chủ tớ hai người đúng là một phe. Ai mách có khác gì nhau đâu.
Ta cảm thấy thật vô nghĩa, quay mặt đi không muốn nhìn thấy họ.
Hai bà v.ú lôi ta vào, vứt xuống đất và quăng cho ta một đống giấy, rồi đóng cửa cái ‘rầm’.
Ta chậm rãi ngồi dậy, cầm bút bắt đầu chép ‘Nữ Giới’.
Cái lạnh của đầu xuân thấm qua khe đất, khiến tay chân ta lạnh ngắt.
Nhưng lòng ta không có chút oán hận, cũng chẳng thấy uất ức.
Đại phu nhân sẽ bệnh nặng mà c.h.ế.t sau khi ta xuất giá một năm, ta chẳng cần phải căm hận một kẻ sắp chết.
Điều ta muốn chỉ là mau chóng thoát khỏi ngôi nhà này.
07
Ta chép ‘Nữ Giới’ suốt hai ngày vẫn chưa xong.
Trình Hoàn Bích cũng từng bị phạt chép ‘Nữ Giới’, nhớ lần đó nàng vừa chép vừa lén lút mắng mỏ rằng thứ này hại người không ít.
May mà ta không biết nhiều chữ, cũng chẳng hiểu sách viết gì, nên chẳng đến mức nổi giận.
Nhưng đói bụng thì khó mà chịu nổi. Đến tối ngày thứ hai, ta đã mệt lả, không ngừng ngáp dài.
Ta không nhớ rõ mình đã ngủ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, phát hiện một đêm qua ta đã chép gần xong.
Chỉ là nét chữ có chút kỳ lạ, vừa giống chữ ta mà dường như lại đẹp hơn đôi chút.
Nhìn một lúc, ta nghĩ có lẽ là do đêm qua viết trong cơn mơ màng, càng viết càng đẹp.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Xem ra ta cũng có chút tài năng đấy chứ.
Nếu từ nhỏ ta cũng được cha chỉ dạy, có thầy giáo dạy dỗ như Trình Hoàn Bích, có lẽ ta cũng sẽ thành tài nữ rồi.
Ta thở dài một tiếng, kiên nhẫn chép nốt lần cuối.
08
Việc đầu tiên sau khi ra khỏi từ đường là đi tìm Thẩm Như Mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-cho-mot-ke-que/5.html.]
Nha hoàn thân cận của ta đã ra ngoài dò hỏi, và bảo rằng Thẩm Như Mặc hôm nay đến Quan Hạc Lâu để đánh cờ.
Ta không chần chừ lấy một khắc, một mình lên đường.
Ta không giống các tiểu thư nhà khác, việc gì cũng có cha mẹ lo liệu. Dù không phải con của mẹ cả, thì cũng có tiểu nương lo lắng thay. Còn ta, muốn thứ gì, chỉ có thể tự mình tranh đoạt.
Hai ngày trước bị phạt quỳ, ta đã lỡ mất lễ Hoa Triều, buộc phải tìm cách khác.
Đến Quan Hạc Lâu, ta tìm được gian phòng mà nha hoàn đã nói, hít một hơi sâu, đẩy cửa vào, dự tính giả vờ đi nhầm phòng để tiếp cận Thẩm Như Mặc.
Cửa mở toang, mùi trầm hương xộc vào mũi, trong phòng có hai người đang ngồi.
Một người không phải Thẩm Như Mặc, người còn lại cũng không phải Thẩm Như Mặc.
"Ngọc Diện… lang quân?"
Ta ngẩn ra trong giây lát.
Trước bàn trà, Yến Tiêu Thăng và thị vệ của hắn ngạc nhiên nhìn ta.
"Cô…"
Yến Tiêu Thăng chăm chú nhìn ta, trong chốc lát, dường như ta có thể nhìn thấy trong đôi mắt hắn một cơn bão đang nổi lên.
Rất nhanh, hắn dường như đã hiểu ra điều gì, mỉm cười bất đắc dĩ:
"Cô cũng có chút tài đấy. Hôm nay bản công tử tới Quan Hạc Lâu, không nói cho ai biết, thế mà cô vẫn biết."
Nói cái quái gì vậy?
Nghe cứ như ta bám theo hắn vậy.
Ta vội giải thích: "Ta chỉ đi nhầm phòng, không cố ý làm phiền công tử, mong công tử đừng trách."
Yến Tiêu Thăng bật cười khẽ: "Lời bào chữa như vậy, bản công tử nghe nhiều rồi, không có gì mới mẻ."
Ta không hiểu: "Công tử, lời này là ý gì?"
Yến Tiêu Thăng đứng dậy, dáng vẻ phóng khoáng, quạt trong tay gõ nhè nhẹ, mày mắt nở nụ cười như thể đã nhìn thấu mưu kế nhỏ của ta, đầy tự mãn.
"Hà tất phải vòng vo? Ngày đó, thực ra bản công tử đã thấy rồi, chiếc khăn tay là do cô thả."
Ta cứng đờ mặt.
Hắn nhận ra biểu cảm của ta, giọng điệu càng chắc chắn, tự mình nói tiếp:
"Cô thầm mến bản công tử, dùng cách này để thu hút sự chú ý, hôm nay còn lần tới tận phòng, cũng coi như thành tâm.
"Điều này cũng chẳng phải lỗi của cô, đã gặp qua bản công tử, làm gì có ai không si mê.
"Nhưng, bản công tử phải nhắc nhở cô, nữ tử muốn lấy bản công tử nhiều không đếm xuể, cô phải xếp hàng ở…
"Hắn đưa tay, quạt gõ vào trán, dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Rồi nở một nụ cười: "Thứ sáu mươi."
…