GẢ CHO MỘT KẺ QUÈ - 6
Cập nhật lúc: 2024-09-28 20:12:11
Lượt xem: 5,948
Cuối cùng, ta cũng hiểu ý hắn.
Trong mắt hắn, ta đã bị coi như một kẻ si mê hắn, bất chấp mọi thủ đoạn để tiếp cận hắn.
Ta thừa nhận, nhân cách ta không phải dạng hoàn hảo, nhưng những việc ta chưa làm, những suy nghĩ ta chưa có, sao có thể bị người ta bôi nhọ như vậy.
Ta nhịn không nổi, buột miệng mắng: "Đồ thần kinh."
Yến Tiêu Thăng ngạc nhiên nhìn ta: "Cô dám mắng bản công tử?"
Chốc lát, hắn lại bật cười: "Thú vị, cộng thêm một điểm, giờ cô xếp thứ năm mươi chín."
…
"Ngươi đúng là…"
Ta ôm trán cười khổ.
Ta nhớ kiếp trước, Yến Tiêu Thăng cả đời không lấy vợ.
Ta từng lấy làm lạ, hắn vừa đẹp trai vừa có con đường làm quan rộng mở, sao lại sống độc thân cả đời? Hóa ra là do đầu óc có vấn đề.
Một mỹ nhân thế kia, thật đáng tiếc.
"Ta không tranh giành với các tỷ tỷ khác đâu, công tử cứ quên ta đi."
Ta cúi người hành lễ cáo lui, sợ hắn đuổi theo, vội vã bước đi.
Khi xuống lầu, đúng lúc ta thấy Thẩm Như Mặc lên xe ngựa rời đi.
Lại lỡ mất rồi.
Ta đứng giữa phố, hơi thất vọng.
Ba lần bốn lượt lỡ làng, chẳng lẽ, giữa ta và Thẩm Như Mặc thật sự không có duyên?
Ta nhìn theo hướng Thẩm Như Mặc đã đi xa, lòng đầy trăn trở.
Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của cha ta: "Hoàn Châu?"
Ta giật mình quay lại, thấy cha ta đang ngồi trên xe ngựa của nhà họ Tạ.
Bên trong còn có ai nữa? Là Tạ Hoài Chu, hay là Tạ lão gia?
Xe ngựa đến gần, cha ta thò nửa người ra, hỏi: "Con làm gì ở đây?"
"Con mua son phấn."
"Sao lại đi một mình? Hy Nhi đâu?"
"Hy Nhi bị mẫu thân gọi đi làm việc rồi ạ."
Ta len lén nhìn vào trong qua khe hở, nhưng không thấy gì.
Cha ta gật đầu, nói: "Trời không còn sớm nữa, con về cùng ta đi."
Ông thò nửa người ra khỏi cửa xe, đưa tay muốn kéo ta lên.
Ta hơi do dự.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-cho-mot-ke-que/6.html.]
Ta với cha ta, từ trước đến giờ luôn xa cách.
Cha yêu thương đại phu nhân từ thuở thanh mai trúc mã, nhưng khi bà mang thai, ông lại lén lút qua lại với tiểu nương ta, sinh ra ta.
Đại phu nhân nổi giận, cha ta cũng không dám giúp đỡ chúng ta, chỉ cấp cho một căn nhà nát rồi mặc kệ.
Cho đến năm ta chín tuổi, tiểu nương bệnh chết, cha mới đón ta về phủ.
Về phủ, đại phu nhân chê ta không có giáo dưỡng, thường xuyên đánh mắng, và cha chưa từng một lần đứng ra bảo vệ ta.
Chỉ khi có người ngoài, ông mới tỏ ra thương yêu để làm đẹp mặt mình.
Nhìn tay cha đang chìa ra, cuối cùng ta chỉ đành nắm lấy vạt áo của ông mà trèo lên xe ngựa.
Cửa xe mở ra, quả nhiên, Tạ Hoài Chu đang ngồi bên trái.
Khuôn mặt hắn lạnh nhạt, chỉ hơi gật đầu khi thấy ta, rồi nói một câu: "Trình cô nương."
Không khí trở nên ngột ngạt trong giây lát.
Cha ta giải thích: "Ta xử lý vụ án ở ngoại thành, xe ngựa mắc kẹt trong bùn, may mà Hoài Chu đi ngang qua giúp đỡ, ta mới về được đây."
Ta gật đầu, khẽ đáp: "Đa tạ," rồi ngồi xuống cạnh cha ta.
Xe ngựa lắc lư, ba người chẳng ai biết nói gì.
Một lát sau, cha ta hỏi Tạ Hoài Chu: "Mùa xuân này Thánh Thượng mở ân khoa, Hoài Chu, con thật sự không định đi sao?"
Tạ Hoài Chu lễ độ đáp: "Vâng, vãn bối tạm thời không có ý định thi cử để ra làm quan."
"Thật đáng tiếc." Cha ta thở dài.
Nửa câu sau ông không nói, nhưng ta biết ông muốn nói gì.
Ông nội của Tạ Hoài Chu từng làm đến chức quan nhất phẩm, cha hắn giờ cũng giữ trọng trách trong triều, lẽ ra nhà họ Tạ có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng Tạ Hoài Chu lại không chí tiến thủ, khiến nhà họ Tạ đến đời hắn coi như suy tàn.
Câu này, kiếp trước ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Tạ Hoài Chu khẽ mím môi cười, không nói gì, chỉ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản.
Ta biết hắn không ham danh lợi, nhưng vẫn không nhịn được, nói: "Tạ công tử tài hoa xuất chúng, lại vùi mình nơi thị tứ, thực đáng tiếc."
Tạ Hoài Chu nghe vậy quay sang nhìn ta, lễ phép hỏi: "Trình cô nương có ý gì?"
Ta nói: "Nam nhân phải lập công danh, gây dựng sự nghiệp. Tạ công tử tuy được gia tộc che chở, nhưng trưởng bối nhà họ Tạ tuổi cao sức yếu, cũng chẳng thể bảo bọc được cả đời.
"Không phải công tử đã có người mình thương sao? Nếu không có danh phận, lỡ sau này có biến cố, ngài lấy gì để bảo vệ nàng?
"Huống chi, đời này có nữ tử nào không mong trượng phu mình công thành danh toại, làm rạng danh gia tộc? Công tử không quan tâm, nhưng làm sao biết được nàng và gia đình nàng không để tâm?
"Ngài thật lòng yêu nàng, thì nên cân nhắc thật kỹ."
Tạ Hoài Chu nhìn ta, vẻ mặt thoáng chút ngẩn ngơ.
Chốc lát sau, hắn mỉm cười, như vừa thông suốt điều gì: "Trình cô nương nói rất đúng, ta sẽ suy nghĩ kỹ."
Ta gật đầu.
Dù sao thì, những gì cần nói ta đều đã nói.
Hy vọng kiếp này Tạ Hoài Chu sẽ thay đổi.