GẢ CHO MỘT KẺ QUÈ - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-28 20:12:41
Lượt xem: 6,129
09
Về đến Trình phủ, ta vừa bước vào đã thấy mấy nhà hoàn nhà Trình Hoàn Bích ôm từng chồng đồ đi vào phòng nàng.
Trong đó có vài cuộn gấm lụa, nhìn từ xa thôi cũng biết không phải thứ tầm thường.
Ta thấy kỳ lạ, liền kéo một nha hoàn lại hỏi.
Nàng ta cười tươi đáp: "Nhị tiểu thư không biết sao, mấy hôm trước tiểu thư nhà chúng ta nhặt được chiếc quạt của tiểu hầu gia phủ Trung Dũng Hầu, chỉ là một việc nhỏ thôi, nhưng tiểu hầu gia nhất định phải đền đáp. Hai hôm nay đã gửi không ít đồ qua rồi!"
Nói xong, nàng ta hớn hở bước đi.
Nhìn chồng chất bảo bối đó, ta tức đến phát điên.
Ta đã phá vỡ mối duyên giữa Trình Hoàn Bích và Từ Thanh Phong, kết quả lại xuất hiện một tiểu hầu gia?
Quạt! Lại một chuyện liên quan đến quạt!
10
Ta buồn phiền đến mức chẳng thể ăn ngủ được, cứ thao thức cho đến sáng.
Sáng sớm hôm sau, ta quyết định tìm gặp Yến Tiêu Thăng.
"Lang quân, làm sao để ta có thể trở thành người đứng đầu trong tim ngài?"
11
Trở về phủ Trình, từ xa ta đã thấy Trình Hoàn Bích.
Nàng định nói chuyện với ta, nhưng ta chẳng để cho nàng có cơ hội, vội vã bỏ đi.
Hai kiếp này, ta coi như đã dính chặt với nàng ta rồi.
Người ta thường nói, nữ nhi theo đuổi nam nhi chỉ cách một lớp màng mỏng.
Yến Tiêu Thăng tuy phong lưu phóng túng, nhưng ta tin rằng chỉ cần ta đối tốt với hắn, qua thời gian, cuối cùng hắn sẽ phải quỳ gối dưới chân ta mà thôi.
Từ đó về sau, phủ Trung Dũng Hầu không ngừng gửi lễ vật tới.
Còn ta cũng không ngừng gửi quà cho Yến Tiêu Thăng.
Hắn thích chơi cờ, ta liền thường xuyên đến Quan Hạc Lâu "tình cờ" gặp hắn, rồi ngồi xuống đánh cờ cùng.
Ban đầu ta chỉ đi theo phụ họa, hắn nhấc tay, dịch m.ô.n.g một chút ta cũng phải khen ngợi, khen đến nỗi hắn lâng lâng, mặt mũi hớn hở.
Nhưng sau đó, ta thua mãi, bị đánh đến mức nảy sinh lòng hiếu thắng, nên nhân lúc hắn không để ý, ta lén dịch quân cờ của hắn.
Hắn phát hiện ra, tức giận nghiến răng: "Chơi cờ cũng như con người, cô sao có thể ti tiện như vậy? Trừ điểm!"
Trừ điểm thì trừ, nhưng mấy hôm sau ta đến Quan Hạc Lâu, hắn đã bày sẵn bàn cờ đợi ta từ lâu rồi.
Sau đó không lâu, hắn mở tiệc tao nhã ở Yến phủ, còn gửi thiệp mời ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ga-cho-mot-ke-que/7.html.]
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trước đây, ta cứ tưởng mấy lời hắn nói về việc có hàng chục cô gái muốn gả cho hắn chỉ là lời khoác lác.
Đến Yến phủ, ta mới biết hắn không hề nói dối.
Lúc ta đến, Yến phủ đã chật kín người.
Tại yến tiệc, Yến Tiêu Thăng như ngôi sao sáng giữa bầu trời, ngâm thơ đối đáp, biện luận với mọi người, cử chỉ ngông cuồng nhưng cũng đầy quyến rũ. Người khác đều có vần có điệu ứng đối, còn ta, chỉ ngồi dưới không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Yến Tiêu Thăng lén tìm ta, day day thái dương nói: "Cô đừng làm vậy, cô làm bản công tử trông cứ như một gã kể chuyện. Thôi được rồi, trong hậu viện có nhiều điểm tâm, cô ra đó chơi đi."
Vừa hay ta cũng thấy bọn họ ồn ào, liền vui vẻ đi ăn điểm tâm.
Sau đó, họ ra vườn vẽ tranh, còn ta ngồi ở cuối vẽ một con rùa.
Các nữ tử khác vẽ rất đẹp, nhưng ta cảm thấy mình cũng không thua kém.
Nhìn bức tranh mình vẽ, ta thấy rất đắc ý. Quả là một trận đấu đầy khoái chí!
12
Ngày mùng một tháng ba, chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi xuân.
Trần tỷ đến chơi, tiện thể nói với ta rằng tỷ ấy đã làm một chiếc mũ nỉ để giữ ấm cho ca ca mình, rồi hỏi: "Hoàn Châu, muội không định làm gì cho ca ca mình sao?"
Ta lắc đầu, ta với huynh ấy cũng chẳng thân thiết, mà có thiếu thứ gì, Trình Hoàn Bích sẽ lo hết cho hắn, ta chen vào làm gì.
Nhưng Yến Tiêu Thăng cũng phải tham gia thi xuân, đây lại là cơ hội để ta thể hiện.
Làm ngay thì không kịp, ta đành phải ra ngoài mua.
Nói làm là làm, chiều hôm đó, ta đội mũ trùm, mặc áo choàng, chống gió mang chiếc mũ nỉ đến tận tay Yến Tiêu Thăng.
Dạo này thời tiết mưa xuân lạnh bất thường, trời đột ngột trở lạnh, trên đường người đi lại thưa thớt.
Yến Tiêu Thăng nhận lấy chiếc mũ nỉ, nhướng mày: “Cô cũng chu đáo đấy, chính tay cô làm sao?”
Ta mỉm cười: “Đúng vậy, sợ ngài lạnh khi đi thi nên ta đã tranh thủ làm cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng xong kịp.”
Yến Tiêu Thăng nhìn chiếc mũ nỉ cẩn thận: “Kiểu dáng cũng đẹp đấy, tay nghề không tệ, chỉ là chất liệu hơi kém, nếu dùng lông cáo sẽ ấm hơn. Nhưng thôi, bổn công tử không chê đâu.”
Hắn ôm chiếc mũ vào ngực, nhìn ta, khóe môi nhếch lên.
Đúng lúc này, một người bán hàng rong đẩy xe qua, vừa rao: “Mũ nỉ đây, mũ nỉ lông thỏ loại thượng hạng, giá rẻ bán đây!”
Yến Tiêu Thăng đứng sững, nhìn chiếc mũ nỉ của người bán hàng, rồi lại nhìn chiếc mũ trên tay mình.
Tay hắn run lên vì tức: “Cô dám lấy thứ này để lừa bổn công tử!”
“Cái gì? Ta nghe không rõ. Trời không còn sớm nữa, chúc lang quân bảng vàng đề danh!”
Ta cúi người chào rồi quay người bỏ chạy.