Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gái Ngoan Không Ngoan - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-08 03:02:00
Lượt xem: 4,470

Nói xong, cô ta kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên Phó Hàn Dã.

 

Phó Hàn Dã khựng lại một chút, ánh mắt lướt qua tôi, nhìn tôi với một tia ý vị khó hiểu.

 

Sau đó, anh giữ lấy gáy cô , làm sâu thêm nụ hôn ấy.

 

Trong căn phòng im lặng, chỉ còn lại âm thanh của nụ hôn quấn quýt.

 

Tôi vừa khóc vừa bật cười.

 

Trong đầu hiện lên lời khuyên của cô bạn thân ngày trước:

 

“Lãng tử có thể dừng chân, nhưng đừng bao giờ tin lãng tử sẽ dừng chân vì cậu.”

 

“Sợ nhất là anh ta chỉ có hứng thú nhất thời, còn cậu lại trao đi tất cả chân tình.”

 

“Đến khi đó, thật sự sẽ là thua trắng tay đấy, Mộ Yên à!”

 

Đúng vậy, anh ta nhất thời hứng thú, còn tôi thì thua trắng tay.

 

Không biết tự lượng sức mà còn dám mơ mộng ở bên anh ta trọn đời.

 

Hoàn toàn quên mất, lãng tử... chưa từng có cái gọi là trọn đời.

 

“À, là chị tiền bối đấy à.”

 

Trong thang máy, người phụ nữ trong lòng Phó Hàn Dã cất tiếng kinh ngạc với giọng điệu châm chọc:

 

“Chơi trong thang máy, thật kích thích nhỉ.”

 

“Cậu Phó, anh thật sự đành lòng chia tay chị gái xinh đẹp hoang dại thế này sao?”

 

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Hàn Dã nhìn chăm chú vào tôi, vòng tay siết chặt cô gái bên cạnh, khóe môi nhếch lên:

 

“Chỉ là cá c.h.ế.t thôi mà, dù có giãy giụa cũng chẳng có hứng.”

 

4

 

Sắc m.á.u trên mặt tôi trong khoảnh khắc bỗng nhạt như tờ.

 

Tôi vốn là người ít lời, trước những lời nói thô bỉ không che đậy của Phó Hàn Dã, nhất thời thật sự không tìm được từ ngữ nào để mắng lại anh ta.

 

Nắm chặt tay, tôi nghĩ, không mắng nổi, hay quay lại tát anh ta một cái nhỉ?

 

Bỗng nhiên, vai tôi bị ôm lấy, cơ thể rơi vào vòng tay ấm áp, người đàn ông vẫn im lặng đứng bên cạnh đã ôm chặt lấy tôi.

 

Anh cúi xuống thì thầm dịu dàng bên tai tôi:

 

“Em có cần anh ôm không?”

 

Tôi khẽ thở gấp, cố nén nỗi khó chịu trong lòng, vừa định từ chối.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Thì từ phía sau, trong thang máy, giọng nói trầm thấp của Phó Hàn Dã không vui vang lên:

 

“Hai người!”

 

“Hôm nay chi phí thuê phòng của hai người, miễn phí.”

 

Người đàn ông ôm chặt tôi, quay đầu lại, nhướn mày nhìn Phó Hàn Dã.

 

Khóe miệng anh mang theo một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại đầy thách thức:

 

“Ồ?”

 

Phó Hàn Dã không nhìn anh, mà ánh mắt chỉ chăm chú khóa chặt vào tôi, đôi mắt sâu thẳm:

 

“Dù sao Mộ Yên cũng đã bên tôi ba năm, hôm nay hai người đến khách sạn của tôi, tôi nên thể hiện chút thành ý.”

 

“Chút nữa tôi sẽ cho người gửi vài món đồ thú vị qua.”

 

“Xem như giúp hai người vui vẻ hơn, bởi vì... chỉ với kỹ thuật cứng nhắc của Mộ Yên, e là không mấy hòa hợp.”

 

Lời vừa dứt, trong thang máy lập tức vang lên một tràng cười chế nhạo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gai-ngoan-khong-ngoan/chuong-2.html.]

Tôi tức đến trắng bệch cả mặt, nói linh tinh!

 

Anh ta còn chưa chạm vào tôi, lấy đâu ra những lời bẩn thỉu này?

 

“Anh! Chúng ta vốn dĩ chưa hề…”

 

“Cảm ơn ý tốt của tiền bối, nhưng, không cần đâu.”

 

Người đàn ông bên cạnh kéo tôi lại, cười khẽ, vẫn ung dung bình tĩnh.

 

Nhưng những lời anh nói ra lại khiến tất cả mọi người lặng ngắt:

 

“So với kinh nghiệm sẵn có, tôi muốn tự mình giúp Mộ Yên trải nghiệm, khám phá hơn.”

 

“Dù sao, chúng tôi sau này có nhiều thời gian để dạy bảo nhau, TỪ TỪ MÀ HỌC.”

 

“Còn tiền bối... thì không còn cơ hội đó đâu.”

 

Đôi mắt của Phó Hàn Dã run rẩy dữ dội.

 

Anh ta nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng, bước một bước về phía trước.

 

Nhưng thang máy đã từ từ khép lại.

 

5

 

Cho đến khi quẹt thẻ bước vào phòng, mặt tôi vẫn nóng bừng như m.ô.n.g khỉ.

 

Vừa rồi…

 

Không nói ra một lời bẩn thỉu nào, nhưng từng câu đều toát lên sự cấm kỵ.

 

Người này… người này!

 

Lúc đi xem mắt rõ ràng là dịu dàng lịch lãm, như ánh trăng sáng chiếu trên nền trời thanh tịnh, sao bây giờ lại… lại…

 

“Xoạt.”

 

Cửa phòng tắm bị kéo ra.

 

Người đàn ông bước ra với mái tóc ướt, trông có chút nhếch nhác.

 

Chiếc áo sơ mi trắng trên người đã hoàn toàn ướt sũng, ôm sát vào cơ thể, lờ mờ hiện lên những đường nét của cơ bụng.

 

Tôi vội vàng quay đi, chăm chú nhìn vào chiếc bình hoa bên cạnh.

 

Cố Thanh Chi ngồi xuống chiếc sofa cách xa tôi, môi hơi tái.

 

“Chuyện vừa rồi trong thang máy… mạo phạm rồi, xin lỗi cô Mộ.”

 

Tôi vội lắc đầu: “Không, không sao, không trách anh đâu, chính anh mới là người bị hại.”

 

Nếu không phải tôi bỗng dưng nổi hứng, vì muốn trông có chút thú vị hơn, lại chọn địa điểm xem mắt là một quán bar nhỏ.

 

Thì cũng sẽ không sơ ý để người ta bỏ thứ gì đó vào rượu như thế.

 

Vì tôi chưa từng uống rượu, Cố Thanh Chi thấy ly cocktail của tôi có vẻ nặng, liền chủ động đổi ly với tôi.

 

Rồi sau đó… rồi sau đó…

 

Tôi quá lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng tìm một khách sạn gần nhất để Cố Thanh Chi có thể xả nước lạnh.

 

Hoàn toàn không để ý rằng đây là khách sạn của Phó Hàn Dã.

 

“Xin lỗi anh, anh Cố, để anh trải qua một buổi xem mắt tệ hại như thế...”

 

Cố Thanh Chi nhìn xuống, dùng khăn lau đầu, khẽ nhếch khóe môi:

 

“Đúng là… hơi tệ thật.”

 

6

 

Sảnh tầng một khách sạn.

 

Phó Hàn Dã mặt lạnh lùng bước ra từ thang máy, khí thế nặng nề và u ám.

Loading...