Gái Ngoan Không Ngoan - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-08 03:45:43
Lượt xem: 3,684
16
Trong phòng bao của quán bar, bầu không khí im lặng như tờ.
Ninh Dịch đặt điện thoại vừa bị cúp xuống, quay lại nhìn Phó Hàn Dã đang ngửa đầu uống rượu bên cạnh, thở dài một tiếng.
"Người ta nói cũng đâu có sai."
Phó Hàn Dã chống khuỷu tay lên đầu gối, mái tóc rối bời đầy vẻ buồn bã, liếc nhìn Ninh Dịch một cái.
Ninh Dịch bĩu môi, lặng lẽ ngồi xa ra một chút.
"A Dã, cậu có hơi mâu thuẫn rồi đấy nhỉ?
"Là cậu chê người ta nhàm chán, là cậu chê người ta cầu hôn, tham lam muốn trói buộc cậu, rồi cậu đá người ta.”
"Bây giờ người ta không ngoái lại mà nhìn về phía trước, cậu làm sao đây?"
Đôi mắt của Phó Hàn Dã lập tức tối sầm lại.
Chiếc ly trong tay bị nắm chặt đến phát ra tiếng.
"Cô ấy dựa vào gì mà có thể thoải mái nhìn về phía trước như vậy?"
Ninh Dịch lắc đầu, thở ra một hơi nặng nề:
"Vậy thì phải làm sao? Bị cậu phản bội rồi còn phải khóc vài năm, tốt nhất là sống dở c.h.ế.t dở cầu xin cậu quay lại, như thế cậu mới hài lòng?”
"Thứ cậu không cần, cũng không thể để người khác có được?”
"Không phải trước giờ chia tay xong cậu chưa từng quan tâm đến bạn gái cũ sao, gì đấy? Chưa buông được à?"
Phó Hàn Dã ngửa đầu uống thêm một ly rượu, không nói gì.
Ninh Dịch nhìn anh ta một lúc lâu, buông một tiếng chửi thề.
"Cái đệch! Thật luôn á? Cậu không tự biết bản thân mình ra sao à?"
"Cậu là kiểu người có thể an phận bên cạnh một người suốt đời sao?”
"Không nói gì khác, chỉ riêng chuyện kết hôn thôi, cho dù cậu có quay lại với cô ấy, mà cô ấy muốn cưới cậu lần nữa, cậu có cưới không?"
Phó Hàn Dã hít một hơi thật sâu.
Anh chăm chú nhìn vào chất rượu vàng óng trong ly, nhưng ánh mắt ngày càng trở nên mơ hồ.
Ninh Dịch lắc đầu, ngồi lại xuống bên cạnh, nghiêm túc nói:
"A Dã, tôi nói thật đấy, đừng đi quấy rầy cô ấy nữa."
17
Không biết có phải tối qua tắm bị cảm lạnh hay không.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy hơi khó chịu, đầu óc choáng váng, mũi cũng nghẹt nghẹt.
Thế là tôi xin nghỉ một ngày ở đoàn kịch, rồi ngủ bù thêm một giấc.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì bị điện thoại đánh thức.
Là cuộc gọi của Cố Thanh Chi.
"Sao cả buổi sáng không trả lời tin nhắn vậy? Bận lắm à?"
Tôi ồm ồm đáp: "Không, xin nghỉ rồi, khụ khụ."
Cố Thanh Chi sững lại: "Bị cảm rồi?"
"Không biết nữa, hình như hơi cảm, uống thuốc rồi, tôi ngủ thêm chút."
Nghĩ ngợi một chút, tôi bổ sung: "Chắc không nghiêm trọng đâu."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Không ai nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gai-ngoan-khong-ngoan/chuong-7.html.]
Tôi tỉnh táo hơn một chút, hỏi: "Người đâu rồi?"
"Đang mặc áo khoác."
"Ra ngoài à?"
"Không, đến thăm em."
Tôi mở mắt hoàn toàn.
Ban đầu định nói không cần đến, nhưng qua khe rèm cửa, mơ hồ thấy một màu trắng bên ngoài, tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Được."
Cố Thanh Chi hơi ngạc nhiên: "Không từ chối bảo không cần sao?"
Tôi ngồi dậy từ trong chăn, bấm điều khiển rèm cửa.
Rèm cửa sổ lớn từ từ mở ra hai bên, lộ ra khung cảnh tuyết rơi bên ngoài.
"Bởi vì, tuyết rơi rồi.”
"Bởi vì, thật sự hơi khó chịu."
Đầu dây bên kia Cố Thanh Chi khựng lại, rồi bất chợt bật cười:
"Tóm lại là, em cần tôi."
18
Hôm nay thật sự tuyết rơi rất nhiều.
Đến chiều khi tôi ngủ dậy, tuyết vẫn còn đang rơi.
Ngủ một giấc, tinh thần tôi khá hơn nhiều, không có việc gì làm, tôi ôm cây tỳ bà ngồi chơi, gảy vài nốt vô thức trong phòng khách.
Cố Thanh Chi đã đến từ sáng, anh ngồi ở phía bên kia ghế sofa, yên lặng đọc sách.
Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như chúng tôi đang sống cùng nhau.
Nhưng đồng thời… một chút cô đơn lại dâng lên.
"Không thấy buồn chán sao?"
Tôi dừng tay gảy tỳ bà, nghiêng đầu nhìn anh.
Cố Thanh Chi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là sự khó hiểu: "Mở cửa sổ rồi, vẫn cảm thấy ngột ngạt sao?"
"Ý tôi là, cứ ngồi lặng lẽ như vậy, không làm gì cả, anh không thấy buồn sao?"
Thực ra tôi muốn nói là, có nhàm chán không?
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thật lòng mà nói, từ ngày chia tay, từ nhàm chán cứ mãi quẩn quanh trong đầu tôi.
Mặc dù tôi sẽ không vì thế mà làm điều gì nổi loạn.
Nhưng, nó giống như một cái gai, cứ thỉnh thoảng lại đ.â.m nhói vào tim tôi.
Tôi bắt đầu không hiểu, sống như thế nào mới gọi là thú vị.
Liệu hôn nhân và tình yêu có phải chỉ là những ràng buộc khiến người ta rồi cũng sẽ chán?
"Nếu thấy chán, tôi sẽ tự tìm việc gì đó để làm mà.”
"Tình yêu không phải lúc nào cũng cần hai người phải làm điều gì đó cùng nhau."
Cố Thanh Chi nghiêng đầu cười nhẹ, đôi mắt sáng lên một chút:
"Phần lớn thời gian, chỉ cần có em ở đây là đủ rồi."
Trời bỗng dưng quang đãng, ánh nắng bất ngờ ùa vào trong nhà.
Tôi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sáng đến chói mắt, và trong khoảnh khắc đó, đôi mắt tôi bỗng cay cay.
Tối hôm ấy, tôi lâu lắm rồi mới đăng một bài lên trang cá nhân.
Chú thích là: [Bíp, cảm cúm đã bị "sát thủ" tiêu diệt.]
Hình ảnh là bầu trời vừa hửng nắng và cửa sổ kính lớn.