Gái Ngoan Không Ngoan - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-08 10:53:52
Lượt xem: 4,165
Mấy người hàng xóm tụ tập thành từng nhóm nhỏ không xa, chỉ trỏ, mặt mày đầy vẻ bất bình.
Nhưng sắc mặt của Phó Hàn Dã thật sự rất khó coi, khó coi đến mức như đang đến tìm ai đó để trả thù.
Thêm vào đó, nhìn chiếc xe này là biết ngay anh ta thân phận không tầm thường.
Vì vậy mà ai cũng chỉ dám tức giận trong lòng, không ai dám lên tiếng.
Phó Hàn Dã tựa vào bên cạnh xe, mặt lạnh tanh, hất nhẹ đầu về phía tôi.
"Đi lên xe."
Được thôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh ta lại đỗ xe ở đây.
Dưới ánh mắt sắc lẹm của những người hàng xóm, tôi kéo cửa ghế sau.
Phó Hàn Dã liền đập mạnh một cái, đóng sập cửa lại.
Khó chịu đẩy tôi vào ghế phụ.
Khi cửa xe đóng mạnh vang lên, tôi nghe thấy anh lẩm bẩm nhỏ giọng: "Ghế phụ có ăn thịt em đâu mà sợ?"
Tôi: “… Đúng là đồ bệnh hoạn.”
20
Giờ cao điểm buổi sáng, tắc đường khiến ai cũng bực bội.
Bên ngoài, tiếng còi xe bíp bíp liên tục.
Bên trong, tôi ngồi yên trên ghế phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phó Hàn Dã chống một tay lên cửa sổ xe, tay kia gõ nhẹ trên vô lăng.
Hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.
Giọng nói căng thẳng thấy rõ: "Cảm lạnh đỡ chút nào chưa?"
Tôi không mở mắt, cũng chẳng muốn để ý đến anh ta.
"Hừ, ai nói em dễ chịu chứ? Một khi em mạnh mẽ lên thì đúng là kín không một kẽ hở."
Phó Hàn Dã cười khổ một cái, hơi thở nặng nề hơn.
"Hắn chăm sóc cho em tốt chứ?"
Tôi lập tức mở bừng mắt: "Sao anh biết?"
21
"Két!"
Chiếc xe đột ngột dừng lại, cơ thể tôi theo quán tính lao về phía trước rồi bị dây an toàn kéo lại.
Sau đó, tôi bật ngược về ghế.
Phó Hàn Dã nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi lại cảm thấy trong đó có chút tủi thân.
"Anh đã phóng to tấm ảnh em gửi tối qua, trên cửa sổ kính có bóng của một người khác."
Vậy thì sao?
Chỉ nhìn thấy một bóng hình thôi đã đoán ra là Cố Thanh Chi?
Tôi cau mày: "Lẽ ra tôi nên xóa anh từ lâu rồi, nhỉ?"
Lồng n.g.ự.c Phó Hàn Dã phập phồng mấy lần, giọng nói đè nén:
"Muốn biết thì tự nhiên có cách.”
"Em để anh ta qua đêm rồi? Hai người ở bên nhau rồi?"
Giọng tôi lạnh lùng: "Việc đó chẳng liên quan gì đến anh cả."
"Tôi cũng muốn nó chẳng liên quan!"
Giọng anh ta cao lên, Phó Hàn Dã bỗng trở nên xúc động, đập mạnh vào vô lăng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Anh ta mở khóa điện thoại, giơ trước mặt tôi.
"Em biết khi em ở bên anh ta, tôi đang làm gì không?
"Tôi…mẹ nó cứ xem cái này, xem đi xem lại!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gai-ngoan-khong-ngoan/chuong-8.html.]
Trên màn hình là một đoạn video giám sát.
Là hôm đó, tôi và Cố Thanh Chi trong thang máy khách sạn, đang nồng nhiệt hôn nhau.
Hình ảnh rõ ràng, Cố Thanh Chi ôm chặt lấy tôi, ép tôi vào vách thang máy.
Anh ấy một tay đỡ lấy đầu tôi, hôn lên môi tôi nồng cháy.
Dù đoạn video không có âm thanh, nhưng hình ảnh vẫn nóng bỏng đến mức khiến tôi đỏ mặt.
"Hôn cuồng nhiệt thật đấy, đến mức tôi… mẹ nó, tôi bắt đầu ghen tị với Cố Thanh Chi qua màn hình rồi!"
Phó Hàn Dã chậm rãi lấy lại hơi thở, nhưng mắt đã hơi đỏ.
"Từ lúc chia tay đến giờ, em cứ như mọc rễ trong đầu tôi vậy! Ngay cả trong mơ cũng thấy!”
"Tôi rõ ràng đang sống cuộc sống như trước đây, nhưng lúc nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai.”
"Trong lòng luôn thấy thiếu thốn, trống rỗng đến lạ.”
"Ngày mà em và anh ta lên phòng, lúc thang máy đi lên trong một phút ngắn ngủi, tôi chỉ có một suy nghĩ, là nếu em thực sự lên giường với anh ta, tôi sẽ xé xác em."
Anh ta khóa màn hình điện thoại, ném ra ghế sau.
Phó Hàn Dã nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói đầy vẻ thỏa hiệp, như đang đầu hàng một cảm xúc nào đó.
"Anh hối hận rồi, Mộ Yên.”
"Anh không chịu nổi việc em thuộc về bất kỳ ai khác ngoài anh.”
"Chia tay với anh ta đi, chúng ta bắt đầu lại.”
"Chúng ta kết hôn, anh không bừa bãi nữa, từ nay về sau chỉ có mình em, được không?”
"Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần em ở đây, anh sẽ cảm thấy an lòng…”
"Mộ Yên, chia tay với anh ta đi..."
22
Từng lời của Phó Hàn Dã, tôi nghe rõ mồn một.
Nhưng trong lòng chỉ là một mảng băng giá bình thản.
Người này thật là… vô tình đến tàn nhẫn.
Một kẻ lông bông không thu xếp nổi cuộc đời mình, không cho người khác được tương lai, cũng chẳng hứa hẹn gì.
Xem hôn nhân như ràng buộc và giam cầm, bảo là không muốn lập gia đình, thực chất chỉ là để lại cho mình một đường lui.
Người như thế, đến cả nói chuyện yêu đương cũng là tai họa.
Anh ta chỉ muốn theo ý mình nhất thời, dựa vào đâu mà đổi lấy trái tim chân thành của tôi cả đời?
"Phó Hàn Dã, anh thật sự không biết điều chút nào.”
"Dựa vào đâu mà anh nghĩ chỉ cần anh biết lỗi, chỉ cần anh quay đầu, thì tôi sẽ mãi ở đây?”
"Vở kịch lãng tử quay đầu, tôi đã xem đến phát ngấy rồi."
Phó Hàn Dã hoảng hốt, vội vàng đưa tay giữ lấy cổ tay tôi, vẻ mặt đầy căng thẳng:
"Nhưng chúng ta đã bên nhau ba năm!”
"Em quen anh ta được bao lâu chứ?”
"Mộ Yên, em không thể nào không yêu anh, đúng không? Em rõ ràng… yêu anh nhiều như thế mà…”
"Em thậm chí còn cầu hôn anh nữa mà…"
Nói xong, Phó Hàn Dã như nghĩ ra điều gì, vội vã lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ.
Tôi nhíu mày, đã đoán được đó là gì.
Hộp mở ra, quả nhiên là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, nằm yên trên miếng mút.
Phó Hàn Dã lo lắng nhìn tôi, nét mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.
Giọng nói của anh run lên dữ dội.
"Mộ Yên, anh bù lại lời cầu hôn anh còn nợ em.”
"So với lần trước em chuẩn bị công phu thì có phần đơn giản hơn, nhưng tất cả, anh đều có thể bù đắp.”
"Anh có thể bù đắp mọi thứ.”
"Mộ Yên, cho anh một cơ hội, được không?"