Gặp Đám Ma, Đừng Động Phòng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-09 20:46:23
Lượt xem: 1,430
“Quý Cường, hai vợ chồng con hãy chuẩn bị nhiều nhang đèn, lễ vật và vàng mã, để thằng Bân ra mộ của con bé ấy thắp hương cúng bái. Bày nhiều lễ vật, đốt nhiều tiền giấy, xem con bé ấy có thể tha thứ cho gia đình mình không.”
“Mẹ, không phải nói rằng trong bảy ngày đầu tiên không được ra khỏi phòng tân hôn sao?” Mẹ tôi thắc mắc.
Bố tôi thở dài nói: “Điều kiêng kỵ quan trọng nhất đã phạm phải rồi, bây giờ ra khỏi phòng tân hôn hay không cũng không quan trọng nữa. Hơn nữa, con bé Xuân Cầm này rõ ràng nhắm vào thằng Bân mà đến, muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông mà.”
4 .
Buổi chiều, mẹ và bố tôi kéo anh trai đi cúng bái chị Xuân Cầm, nhưng anh trai tôi nhất quyết không đi.
“Con không đi, nếu đi thì giống như con thật sự có liên quan đến cái c.h.ế.t của cô ấy, sau này con phải sống sao đây?”
“Cô ấy sống con không sợ, c.h.ế.t rồi con càng không sợ. Để cô ấy đến đây đi, con chờ cô ấy.”
“Oan nghiệt!” Mẹ tôi lo lắng đến mức dậm chân.
“Thằng nhãi này! Không đi cũng phải đi! Tao nói cho mày biết, đây không phải chuyện của riêng mày!”
Bố tôi giáng một cái tát mạnh vào mặt anh, rồi lôi anh lên xe.
Tới chiều tối, bố, mẹ và anh trai tôi mới về nhà, mặt ai nấy đều u ám.
Bố tôi nói với bà nội: “Ông Vương Lão Tam đột nhiên xuất hiện ngăn cản, không cho chúng con cúng bái, suýt nữa còn xảy ra đánh nhau.”
Vương Lão Tam là người cha câm của Xuân Cầm, Xuân Cầm là người con duy nhất của ông, nên ông rất thương cô ấy và chắc hẳn hận gia đình tôi thấu xương.
Bà nội tôi loạng choạng, suýt ngã quỵ.
Tôi vội đỡ bà.
Bà nội khoát tay, yếu ớt nói: “Vậy thì cúng bái ở ven đường, hướng về phía mộ, nhanh lên.”
Mẹ tôi vội vàng làm theo lời bà nội, bày hương, nến, lễ vật ở bên đường lớn, bảo anh tôi đến cúng bái.
Lạ lùng thay, rõ ràng không có gió mà ngọn nến mãi không cháy lên được.
Bố tôi nổi giận, giữ chặt anh và bắt anh quỳ xuống, lạy “bộp bộp” mười mấy cái, đến nỗi trán của anh đỏ ửng.
Rồi mẹ tôi cầm cây nến, dùng hai cái bật lửa, phải mất năm phút mới châm được.
Bà nội thở dài nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gap-dam-ma-dung-dong-phong/chuong-2.html.]
Anh tôi lại bị bố ép lạy thêm mấy cái, miễn cưỡng cũng xem như đã cúng bái xong.
5.
Bà nội nói với bố tôi: “Quý Cường, con đi đón con Hoàng Hoàng về đi. Có chó ở nhà, nếu có thứ gì bẩn thỉu xâm nhập, chúng ta sẽ biết ngay.”
Nhà tôi có một con ch.ó vàng lớn tên là Hoàng Hoàng. Vì anh trai tôi cưới vợ, nhà bận rộn không ai chăm sóc nên đã gửi nó sang nhà bà dì vài ngày.
Bố tôi gật đầu: “Giờ con đi ngay, nhanh nhất ngày mai hừng sáng sẽ về tới nhà.”
Mẹ tôi gói cho bố tôi ba cái bánh bao lớn và một bình nước ấm, bố tôi đặt lên xe máy rồi đi ngay.
“Đừng có chuyện gì xảy ra, ông trời phù hộ, đừng có chuyện gì…”
Bà nội khẽ lẩm bẩm, nắm tay tôi quay đi, thoáng chốc trông bà như già đi mười tuổi.
Tiếc thay, các vị thần linh không nghe thấy lời cầu nguyện của bà, đêm đó vẫn xảy ra chuyện.
6.
Mẹ tôi c.h.ế.t rồi.
Nửa đêm, bà nội lay tôi dậy, thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Thạch Đầu, con ngoan, mau thay đồ đi, ác quỷ đã đến, bắt đầu ăn thịt người rồi.”
Tôi mở mắt, chỉ thấy một màu đen kịt, liền muốn khóc.
“Đừng khóc, khóc là không đi được đâu, chúng ta phải lặng lẽ mà đi.” Bà nội nói khẽ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi dụi mắt.
“Nội ơi, không bật đèn thì con không thấy quần áo ở đâu.”
“Không thể bật đèn, bật đèn ác quỷ sẽ thấy mất, nào, để nội mặc cho con.”
Bà nội mặc quần áo cho tôi, đi giày vào, rồi nhét chiếc đèn lồng nhỏ bố tôi làm vào tay tôi.
“Đây, cầm lấy, ra khỏi cửa rồi mới thắp sáng.”
“Nội ơi, mẹ con đâu? Anh và chị dâu con nữa, chúng ta cùng đi với nhau.”
Bà nội thở dài, khoác thêm cho tôi một chiếc áo bông, rồi nói nhỏ: “Tiểu Thạch Đầu, mẹ con c.h.ế.t rồi, bị ác quỷ ăn thịt rồi.”