Gắp lửa bỏ tay người - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:11:17
Lượt xem: 5,628
16
Tôi đã báo cảnh sát.
Tôi báo rằng cô ta đã bóp méo sự thật, tung tin đồn nhảm và bôi nhọ danh dự của tôi.
Các cơ quan chức năng nhanh chóng vào cuộc, yêu cầu Liễu Như Yên xóa video để ngăn chặn tác động xấu.
Nhưng Liễu Như Yên nhất quyết không xóa.
Cô ta đã mất hết lý trí và tình thế như mũi tên đã lên dây, không thể không bắn.
Chẳng bao lâu sau, cô ta bổ sung thêm một video, nói rằng mình đã bị các cơ quan có thẩm quyền đe dọa, bắt buộc phải xóa video.
Cô ta còn tỏ ra đáng thương, nói: "Xin lỗi mọi người, tôi sợ rồi, tôi sẽ xóa video ngay... Tôi không ngờ, ngay cả trong các cơ quan chức năng cũng toàn là thế lực của cậu ta... Tôi chỉ là một con kiến hèn mọn, không dám đắc tội..."
Đối mặt với tình hình như thế này, dù các cơ quan có muốn bắt giữ cô ta để thực thi công lý thì với sự phẫn nộ của dư luận đang sôi sục trên mạng, việc bắt người một cách bất cẩn có thể gây ra ảnh hưởng xấu hơn.
Chỉ có thể không ngừng giải thích cho Liễu Như Yên, nói với cô ta rằng việc tôi làm là để cứu người, không phải là xâm phạm.
Nhưng nếu cô ta chịu nghe thì mới lạ.
Thấy các cơ quan chức năng và nhân viên bệnh viện đều đến tận nơi để an ủi mình, cô ta càng làm tới, cuối cùng lộ rõ mục đích thật sự của bản thân.
Đó chính là trường đại học sắp nhận tôi.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
17
Liễu Như Yên tiếp tục đăng bài trên mạng, nói rằng tôi đã được nhận vào một trường y nổi tiếng ở thủ đô.
Cô ta nói rằng một kẻ cầm thú như tôi, làm sao lại có trường đại học nào dám nhận?
Trường đại học nào lại nhận một người như tôi?
Kết quả không cần nói cũng rõ.
Điện thoại của phòng tuyển sinh trường y gọi đến cho tôi.
Họ chân thành nói rõ tình hình hiện tại, ý chính là nếu trường không có lập trường rõ ràng, sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh và danh tiếng của trường, mong tôi thông cảm.
Kiếp trước tôi đã thông cảm, kết quả là ngay giây tiếp theo trường đã chính thức thông báo đuổi học tôi.
Đập tan toàn bộ tâm huyết mười mấy năm đèn sách của tôi trong chớp mắt.
Vì vậy lần này, tôi rất bình tĩnh nói với họ.
"Thưa thầy cô, hãy đợi đến khi sự việc được điều tra rõ ràng rồi hãy quyết định có nên giữ em lại hay không. Nếu chỉ vì áp lực dư luận hiện tại mà đuổi học em thì có phải là quá bất công với em không? Em rất chắc chắn rằng mình đứng về phía chính nghĩa và em rơi vào tình cảnh này là vì đã cứu người. Bây giờ, những người không hiểu rõ sự thật đang tấn công em, em không mong nhà trường mạo hiểm đứng về phía em nhưng cũng không thể mù quáng, cùng người khác bôi nhọ một người tốt. Thưa thầy cô, hãy cho em vài ngày, em sẽ cho nhà trường một câu trả lời chính đáng. Hiện tại, nhà trường chỉ cần lên tiếng rằng sự việc vẫn đang được điều tra và chờ đợi sự thật sáng tỏ."
Thầy cô ở phòng tuyển sinh im lặng một lúc rồi cúp máy.
Tôi cũng vội vàng bắt tay vào công việc.
Bây giờ là thời điểm quyết định sống còn, nếu trường không chịu nổi áp lực mà ra thông báo đuổi học tôi, thì cho dù sau này sự thật có được phơi bày, cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Tôi lập tức gọi điện cho bệnh viện, muốn hỏi họ sẽ xử lý việc này thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gap-lua-bo-tay-nguoi/7.html.]
Sự việc ồn ào đến mức này, bệnh viện cũng đang chịu áp lực lớn.
Họ nói với tôi rằng đang họp để thảo luận cách làm sao có thể phản hồi một cách khéo léo, với giọng điệu chính thức.
Điều này không thể trách họ, bệnh viện ra thông báo không thể giống như cá nhân, lên là nói "giấy chứng nhận của chúng tôi không có vấn đề gì, đừng tung tin nhảm." Họ cần cân nhắc kỹ càng hơn.
Họ có thời gian để bàn bạc đối sách nhưng tôi thì không.
Sau khi cúp điện thoại, tôi hít một hơi thật sâu, làm một video.
Nội dung video rất đơn giản, chỉ là những cảnh tôi vui chơi ở trường; tham gia các hoạt động; học tập chăm chỉ; thức khuya đèn sách; và những cảnh về các giấy khen, cúp thưởng.
Đó đều là những cảnh tôi tự quay, hoặc bạn bè lén quay tôi.
Trong đó, còn có những nhận xét của thầy cô và lời khen ngợi của các bạn.
Họ nói rằng tôi là một chàng trai tươi sáng, nói rằng tôi nhất định sẽ đậu vào trường y mà tôi mong muốn.
Sau khi video được đăng, có người nói tôi làm màu, có người nói tôi cố tình thanh minh, chỉ tìm những cảnh tích cực để khoe ra.
Kết quả là đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm trong nhóm lớp đã lên tiếng.
[Các em, trong mắt các em, bạn Lâm Tử Hào là người như thế nào?]
[Một anh chàng tốt bụng và đẹp trai.]
[Cười lên rất tươi, nói chuyện với con gái có khi còn đỏ mặt, em nghĩ cậu ấy sẽ cô đơn suốt đời.]
[Năm ngoái trong hội thao, cậu ấy còn cứu một bạn bị lên cơn hen suyễn nữa! Cậu ấy luôn âm thầm nỗ lực học tập kiến thức y khoa để trở thành một bác sĩ!]
Những đánh giá của các bạn về tôi không được đăng trong nhóm lớp, mà tất cả đều dùng tên thật, đăng vào phần bình luận dưới video của tôi.
Không chỉ có chữ, mà còn có những bức ảnh quý giá mà tôi còn chưa từng thấy.
Nhìn những bình luận thiện ý bị chìm xuống rồi lại được đẩy lên.
Tiếp tục chìm xuống rồi lại có bình luận mới xuất hiện.
Chẳng mấy chốc mắt tôi đã ướt đẫm.
Quả thật, trên đời này có vô vàn điều xấu xa.
Nhưng vẫn còn những điều rất tốt.
Cuối cùng, bình luận của một bạn học đã nhận được hàng nghìn lượt thích, đứng đầu danh sách.
Dư luận bắt đầu có sự đảo chiều nhất định.
Có người bắt đầu nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Liễu Như Yên.
Có người còn nói rằng bản thân đã kiểm tra những người lên tiếng, họ thật sự là bạn cùng lớp với tôi.
Hơn nữa, ngoài Liễu Như Yên, hầu như tất cả mọi người đều đứng ra nói giúp tôi.
Những người lý trí bắt đầu khuyên mọi người nên thận trọng trong lời nói, đừng để bị dẫn dắt theo cảm xúc.
[Hãy để mọi chuyện dần sáng tỏ.]