Gia đình không bình thường - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-19 15:00:09
Lượt xem: 1,376
08
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi sáng.
Đêm qua tôi nửa tỉnh nửa mê rồi ngủ quên đi lúc nào không biết.
Tôi vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa.
Người trong gương có khuôn mặt quá yếu ớt và xanh xao.
HÍt một hơi thật sâu, tôi tự nhủ: “Hôm nay mình phải ngăn họ đến nhà mình bằng mọi giá mới được.”.
Buổi sáng nay còn có thêm vài túi rác màu đen căng phồng ở góc phòng khách.
Tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng từ những túi rác đó.
Bụng lại quặn lên.
Không cần phải đoán cũng biết bên trong có gì.
Nhưng điều làm tôi băn khoăn là số lượng túi rác có vẻ không đúng lắm.
Ít hơn nhiều so với hôm qua.
"Nguyễn Nguyễn, lại đây ăn sáng đi. Bố đã đặc biệt nấu cháo thịt nạc cho con đấy."
Bố đeo tạp dề và mỉm cười xán lạn.
Trên bàn ăn có một nồi cháo đang bốc khói nghi ngút.
Không khí tràn ngập mùi thịt nồng nặc.
Anh trai mặc âu phục đang ngồi trên bàn ăn, động tác ưu nhã, múc một bát cháo nóng.
Tôi ngồi trên bàn với vẻ mặt tái nhợt nhìn những miếng thịt đỏ rực nổi lên trong nồi cháo.
Có lẽ nào...
Một sự liên tưởng rất tồi tệ xảy ra trong tâm trí.
Anh trai nhấp một ngụm cháo, cười nhạt nói: "Sao không ăn cháo đi em gái Nguyễn Nguyễn? Quả nhiên, thịt người trẻ ngon hơn thịt người già nhiều..."
Ngay sau đó, tôi không thể chịu đựng được nữa nên chạy vào nhà vệ sinh và nôn ói.
Giọng phàn nàn của mẹ lại vang vọng trong phòng khách.
"Thằng nhóc này, đừng đùa giỡn với em gái nữa. Nó từ nhỏ yếu đuối nhát gan, có phải con không biết đâu... Thịt lợn này sáng sớm mẹ đã phải chạy ra chợ mua đấy..."
Nghe mẹ nói, tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất, quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh trai mình.
Tôi đã quên.
Anh ấy thích nhất là nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của tôi.
09
Tôi từ chối tài xế đưa đón, như người mất hồn mất vía bắt xe buýt đến trường học.
Vừa bước vào lớp, đôi mắt khiến tôi sợ hãi đã nhìn chằm chằm vào tôi.
Giống như một con thú hoang nhìn thấy con mồi của nó.
Tôi bước đến chỗ ngồi của mình và ngồi xuống một cách bất an.
Vừa ngồi xuống đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau.
Tôi muốn đứng dậy.
Nhưng váy của mình đã bị dính vào ghế.
Đột nhiên, có tiếng vải bị xé toạc.
Tất cả học sinh đều quay đầu lại.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/gia-dinh-khong-binh-thuong/chuong-4.html.]
Váy của tôi bị rách rồi.
Không ai dám cười lớn.
Nhưng họ nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt rõ ràng.
Trong chốc lát, mặt tôi trở nên tái nhợt.
"Này, ai đã đổ keo lên ghế của Nguyễn Nguyễn, bêu xấu Nguyễn Nguyễn của chúng ta thế này? Nào, mặc áo khoác của tớ vào đi."
Chu Tư Tư đến gần, ôn nhu đem áo khoác của mình bọc phần dưới của tôi lại
Tôi nhăn mặt hoảng sợ.
"Dương Lập, đưa cho Nguyễn Nguyễn một chiếc ghế mới nào."
Nam sinh to cao với mái tóc húi cua vui vẻ đáp lại và nhanh chóng đổi ghế cho tôi.
Nhưng tôi nhìn thấy một tia ác ý trong mắt cậu ta.
"Được rồi, Nguyễn Nguyễn, giờ học sắp bắt đầu rồi đấy, cậu nhanh ngồi xuống đi."
Chu Tư Tư không nói thêm một lời nào, ấn tôi ngồi xuống ghế.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau thấu tim truyền đến từ tận gốc đùi.
Tôi kêu lên một tiếng đau đớn. mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.
Chu Tư Tư nhẹ nhàng ghé vào tai tôi, dùng giọng nói chỉ có hai chúng tôi nghe được: “Nguyễn Nguyễn, mày có biết không? Ngày xưa, thời kỳ cổ đại, những con điếm phải bị nhét vào lồng heo dìm xuống sông, nhưng tao nghĩ như vậy thì quá tàn nhẫn. Tao mới chỉ cho dính chút ít đinh vào người mày thôi...mày phải biết ơn tao vì điều đó đấy!"
Tôi đau đến mức không thể nói được, chỉ có thể phát ra những tiếng thở hổn hển.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Chu Tư Tư trở về chỗ ngồi.
Tôi có thể cảm thấy m.á.u đang rỉ ra khỏi da mình.
Dính và ấm áp.
Cô chủ nhiệm bước vào.
Khi tôi nhìn lên, ánh mắt tôi tình cờ chạm phải mắt cô ấy.
Cô ấy nhìn thấy khuôn mặt tôi gần như mất hết huyết sắc vì đau đớn.
Nhưng lại nhanh chóng cúi đầu mở sách ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thực ra……
Không phải là tôi chưa tìm tới giáo viên.
Tôi đã nói với cô mọi chuyện.
Cô ấy cũng nói sẽ giúp tôi.
Hôm đó, cô ấy còn nói muốn nói thêm về chuyện này với tôi sau giờ học.
Vẻ mặt của cô giáo rất chân thành, có lẽ tôi quá háo hức mà bỏ qua đôi bàn tay hơi run và ánh mắt thiếu tự nhiên của cô.
Cô giáo đưa tôi đến một lớp học yên tĩnh và nói rằng chúng tôi sẽ nói chuyện cùng nhau ở đây cho tiện
Nhưng lúc bước vào, thứ tôi nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười của Chu Tư Tư và những kẻ khác.
Ngày hôm đó, khá đau đớn.
Nhưng tôi đã quen rồi.
Đột nhiên, tôi bắt đầu cười nhạo chính mình.
Hiển nhiên tôi biết cha Chu Tư Tư là một quan chức cấp cao và đã quyên góp rất nhiều tiền cho ngôi trường này.
Không ai dám xúc phạm cậu ấy...
Cơn đau càng lúc càng không thể chịu nổi, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lóe lên ngoài cửa sổ.